NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hóa Ra Không Phải Là Duyên - Chương 2

  1. Home
  2. Hóa Ra Không Phải Là Duyên
  3. Chương 2
Prev
Next

Lâm Vân ở đầu dây bên kia bị mắng đến mức mặt mày xanh mét, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Anh ta chỉ muốn hỏi xem cái túi đắt tiền đã mua cho An Kỷ Nhiễm đang ở đâu.

Dù sao đó cũng là món quà đắt đỏ, cô ta đã nhận tiền đền bù rồi thì chẳng lẽ còn muốn mang luôn cả quà đi sao?

Tại sao lại bị Kiều Lệ Lệ mắng thậm tệ như vậy?

Đã thế cô ta nói nhanh như gió, lời lẽ rõ ràng mạch lạc, mắng đến mức anh ta ù hết cả tai, không chen nổi một câu nào.

6

Tỉnh dậy, tôi thấy trên điện thoại có một tin nhắn mới.

“Em xin lỗi chị, mẹ em bị bệnh nên em đành phải bán chiếc túi của chị trước. Em biết chị không để ý mấy thứ này, nếu chị giận thì cứ đánh em, mắng em cũng được, chỉ xin chị đừng nói với Lâm Vân.”

Hóa ra vừa rồi không phải là mơ, Kiều Lệ Lệ thật sự đã xuống xe và mắng Lâm Vân một trận ra trò.

Tôi chụp lại màn hình tin nhắn rồi lưu vào máy, không trả lời.

Tôi sẽ không đánh hay mắng cô ta, càng không đời nào đi mách với Lâm Vân.

Lần trước khi cô ta bán quà sinh nhật của Lâm Vân tặng tôi, tôi chỉ yêu cầu cô ta cho tôi biết bán ở đâu để tôi có thể mua lại.

Vậy mà cô ta đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa lao vào lòng Lâm Vân.

Lâm Vân lập tức trừng mắt nhìn tôi:

“Tiểu Ngọc không bao giờ làm chuyện như vậy. Nếu cô ấy làm thì chắc chắn là có lý do khó nói.”

“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà, em có cần phải làm căng như vậy không? Anh sẽ mua cho em mười sợi khác, em phải xin lỗi Tiểu Ngọc!”

Lúc đó tôi đã làm gì nhỉ?

Tôi chỉ biết tức giận đến phát khóc, bất lực nhìn Lâm Vân ôm Kim Ngọc rời đi.

Tôi không thiếu tiền, những món đồ đó đối với tôi chẳng là gì cả.

Chỉ vì đó là quà của Lâm Vân, nên tôi mới trân trọng và gán cho chúng ý nghĩa đặc biệt.

Vì vậy, khi Lâm Vân gọi điện hỏi tội tôi, tôi đã đáp:

“Lâm Vân.”

“Anh cũng biết rồi đấy, tôi không thiếu tiền.”

“Anh không quên công ty của anh bắt đầu từ đâu chứ?”

Khí thế của Lâm Vân lập tức bị dập tắt.

Không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ. Anh ta bật cười gượng gạo:

“Anh và Tiểu Ngọc là tình yêu đích thực, dù em có uy hiếp thế nào anh cũng không quay về bên em đâu.”

“Hơn nữa, em tưởng mình vẫn còn là đại tiểu thư cao quý của An gia sao?”

“An gia đã sớm không cần em nữa rồi.”

“Chị đừng nói vậy mà, chỉ là mấy cái túi thôi, em không cần nữa đâu. Đừng vì em mà hai người cãi nhau…”

Giọng nói của Kim Ngọc vang lên rất đúng lúc.

Tôi lập tức cúp máy, lắc đầu ngán ngẩm.

Đúng là không còn thuốc chữa.

7.
7.
Đúng vậy, tôi đã bị An gia đuổi ra ngoài.

Lâm Vân đã cứu tôi từ dưới biển lên. An gia đưa cho anh ta một tỷ coi như là tiền cảm ơn.

Anh ta nhận số tiền đó, nhưng lại lấy danh nghĩa ân nhân cứu mạng để quẩn quanh bên tôi mãi.

Ba mẹ không thích anh ta, vì chúng tôi khác biệt về giai cấp.

Tôi cũng không thích lắm, vì anh ta không đủ năng lực, chẳng giúp được gì cho tôi.

Lần đó, trong vụ tai nạn xe, mặc kệ bản thân đầy thương tích, anh ta đã đẩy tôi ra ngoài, còn mình thì cận kề cái chết.

Giữa ngọn lửa ngút trời, người bê bết máu, anh ta đau đớn hỏi tôi:

“Kỷ Nhiễm, nếu anh sống sót, em có bằng lòng ở bên anh không?”

Tôi đã đồng ý, đánh đổi mười tám năm nuôi dưỡng và kỳ vọng của cha mẹ.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, sau khi kết hôn, anh ta gần như giam cầm tôi.

Tôi mất tất cả, xung quanh chỉ còn lại mình anh ta.

Dần dần, tôi dựa dẫm vào anh ta, rồi nhầm tưởng đó là tình yêu.

Chính vì thế mà tôi đã dây dưa với Lâm Vân và Kim Ngọc suốt hai năm trời.

Sau khi kết hôn, anh ta dẫn theo tiểu tam xuất hiện, yêu cầu ly hôn với tôi.

Từ đau khổ, vùng vẫy chống cự cho đến thất vọng, tê dại mà đồng ý.

Tôi từng chút một gạt bỏ anh ta khỏi cuộc đời mình, mỗi bước đi đều đẫm máu.

Giờ đây, tôi lại là chính tôi – một An Kỷ Nhiễm hoàn toàn mới.

Khi về đến nhà họ An, mẹ tôi nước mắt lưng tròng, còn ba thì bình tĩnh kiềm chế.

Chỉ là cả hai người họ vẫn rạng rỡ như xưa.

Bọn họ chăm sóc bản thân rất tốt.

Nhìn lại tôi, chỉ thấy mình thảm hại, bết bát đến không ngờ.

Tôi cúi đầu chào, mỉm cười nói:

“Ba, mẹ, con đã về.”

Mẹ vỗ nhẹ lên tay tôi, an ủi:

“Coi như là rèn luyện thôi, chào mừng con về nhà.”

“Vị trí tổng giám đốc luôn để trống chờ con. Ngày mai đến công ty làm việc nhé, không vấn đề gì chứ?”

Ba tôi nhấp ngụm trà, thông báo một cách bình thản.

Tôi khẽ mỉm cười:

“Không vấn đề gì.”

Tôi nhớ Lâm Vân gần đây đang điên cuồng muốn kết nối với An gia.

Ngày trước ba mẹ cũng hy vọng Lâm Vân thật lòng yêu tôi.

Nên cố tình diễn trò, làm ầm lên khiến tôi và họ xích mích, để Lâm Vân tưởng rằng An gia ghét bỏ tôi.

Chỉ cho Lâm Vân một công ty nho nhỏ làm của hồi môn.

Nếu không phải như vậy, chuyện của tôi và Lâm Vân đã không thành ra thế này.

Nếu không như vậy, anh ta đã giấu Kim Ngọc thật kỹ, chứ đâu dám công khai nắm tay cô ta xuất hiện trước mặt tôi.

Nhưng cũng nhờ thế mà mọi chuyện mới rõ ràng như hôm nay.

Ba năm đã trôi qua, công ty đó vẫn chỉ là một công ty nho nhỏ.

Đôi khi tôi muốn góp ý vài câu, anh ta lại cau mày nói tôi không hiểu gì.

Tất cả mọi người trong công ty đều nói anh ta đúng, chỉ có tôi nói anh ta sai.

Tôi chính là đang chèn ép anh ta, khinh thường anh ta.

Nghĩ lại, “tất cả mọi người” đó chắc hẳn là Kim Ngọc.

Trở về phòng.

Người giúp việc sắp xếp đồ đạc gọn gàng cho tôi.

“Đại tiểu thư, ngày nào chúng tôi cũng dọn dẹp, mọi thứ đều mới tinh, cô có thể nghỉ ngơi ngay.”

Tôi mở phòng thay đồ ra, bên trong toàn là trang phục và trang sức mới nhất.

Còn trong tủ quần áo nhà họ Lâm giờ chỉ có mấy bộ đồ lỗi mốt từ ba năm trước.

Đó đều là những món đồ tôi đã mang đến khi về làm dâu nhà họ Lâm.

8

Vừa mới trở lại công ty, tôi đã bận đến mức đầu tắt mặt tối.

Kim Ngọc lại chọn đúng lúc này để tìm tôi.

“Em vẫn muốn xin lỗi chị, chị chịu gặp em một lần được không? Nếu chị không gặp em, em chỉ còn cách nhảy lầu thôi.”

Tôi xoa xoa thái dương đang nhức nhối.

Đi gặp cô ta một lần cũng được, coi như xem kịch vui.

Hôm nay tôi mặc một đôi giày cao gót đen, phối cùng bộ vest quần âu đầy mạnh mẽ.

Khi nhìn thấy tôi, Kim Ngọc thoáng ngẩn người, có vẻ ngạc nhiên.

Dù sao thì trước giờ, mỗi lần gặp tôi, cô ta đều thấy tôi để mặt mộc, mặc váy vải lanh và giày thể thao trắng.

Đó đều là những món đồ Lâm Vân chuẩn bị cho tôi.

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, Kim Ngọc lúng túng đưa tay sờ lên mặt mình.

“Sao vậy? Trên mặt em có gì à?”

Tôi nhướn mày, nghiêng đầu khẽ nói:

“Không phải em muốn xin lỗi sao? Đến mức nếu không xin lỗi thì sẽ phải nhảy lầu à?”

Khoé mắt Kim Ngọc đỏ lên, những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má.

“Đều là lỗi của em, chị đừng giận nữa nhé, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tay trái của cô ta vén nhẹ một lọn tóc, vô tình để lộ chiếc nhẫn kim cương to trên ngón giữa.

Chiếc nhẫn này còn lớn hơn một vòng so với nhẫn cưới mà Lâm Vân từng tặng tôi.

Xem ra, Lâm Vân coi trọng chiếc nhẫn đính hôn này hơn hẳn nhẫn cưới trước đây.

Thấy ánh mắt tôi tập trung vào chiếc nhẫn, cô ta thở dài, giả vờ bất đắc dĩ:

“Em đã bảo Lâm Vân đừng vội vàng quá, nhưng anh ấy không nghe, cứ muốn đeo nó vào tay em, còn không cho em tháo ra. Em cũng không biết phải làm sao nữa!”

Cô ta lại đặt chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn lên bàn, tháo chiếc nhẫn ra rồi cẩn thận bỏ vào trong túi.

“Cả cái túi này nữa, anh ấy cứ nhất định phải mua cho em cái tốt hơn.”

“Em làm gì xứng đáng với mấy thứ tốt đẹp này chứ, những thứ này chỉ có chị mới xứng đáng thôi.”

Đúng lúc này, Lâm Vân xuất hiện ở cửa.

Kim Ngọc liếc mắt nhìn anh ta, rồi bật khóc, đẩy cái túi về phía tôi:

“Em tặng lại hết cho chị, em chỉ cần Lâm Vân thôi. Em xin chị, chị hãy tác thành cho bọn em đi!”

…
Trong dự tính của Kim Ngọc, Lâm Vân đáng lẽ phải lập tức tranh cãi với tôi, thậm chí còn châm chọc, mỉa mai tôi như mọi khi.

Nhưng đôi mắt của Lâm Vân lại sáng lên, anh ta sững sờ nhìn tôi.

“Kỷ Nhiễm…”

Kim Ngọc hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay anh ta đang buông thõng bên người, gương mặt đẫm nước mắt ngước lên nhìn anh ta:

“Lâm Vân, em không sao đâu, anh đừng trách chị ấy.”

Tôi đứng dậy trước, vứt cái túi chắn lối về phía Kim Ngọc, cô ta luống cuống giang tay ra đỡ lấy, rồi ôm chặt trong lòng như báu vật.

Tôi cười nhạt, cầm túi xách bước ra ngoài.

Cổ tay tôi bị Lâm Vân giữ lại, anh ta lắp bắp:

“Em… em còn chưa xin lỗi Tiểu Ngọc.”

Xung quanh đã tụ tập không ít người đứng xem.

Tôi hất tay Lâm Vân ra.

“Tôi phải xin lỗi vì điều gì chứ?”

Lâm Vân tỏ vẻ hiển nhiên, tự tin đáp:

“Tôi vừa mua cho cô ấy túi xách và nhẫn kim cương, chẳng phải cô ghen tị nên mới bắt nạt cô ấy sao?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 2"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com