Hoa Xuân Đào - Chương 10
Khi ta đi tìm Mông Đức thì hắn cũng vừa định đi tìm ta.
“Ta bên này đã điều tra rõ ràng rồi, nhưng…” Hắn lộ vẻ khó xử.
Hắn không nói tiếp được, ta thay hắn nói: “Nhưng người đó là quý khách Đông Dương mà các người mời đến đúng không?”
“Ngươi giết hắn đi, ta lập tức gả cho ngươi, đồng thời ký hiệp ước hòa bình biên giới hai nước trong mười năm. Nếu ngươi để hắn đi, ta sẽ tự sát ngay bây giờ, tin tức sẽ truyền đến tai hoàng huynh của ta, và các ngươi ở thảo nguyên hãy chờ đợi quân thiết kỵ Trung Nguyên kéo tới.”
Sự lựa chọn ta đặt ra trước mặt, để cho hắn chọn. ‘Có thù tất báo’ là từ đầu tiên mỗi hoàng tử, công chúa đều phải học.
Mông Đức cắn răng suy nghĩ một lúc, không nói gì. Ta không quan tâm, dù thế nào ta cũng sẽ có được câu trả lời mình muốn. Trước khi đến đây, ta đã cố ý đi qua phòng của người Đông Dương, đằng sau ta có một đuôi nhỏ theo dõi, chắc chắn hiện giờ kẻ đứng đầu đã đang trên đường đến đây.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, quả nhiên, là người Đông Dương có búi tóc đằng sau đầu. Vừa vào cửa, hắn nhìn ta đầy khinh bỉ, rồi nói với Mông Đức: “Nhị vương tử, đừng vì một nữ nhân mà phá hỏng kế hoạch của chúng ta.”
Ta không nhịn được cười lớn: “Nữ nhân thì sao, ngươi không phải do nữ nhân sinh ra sao? Huống chi đứng trước mặt ngươi là một nữ nhân được cả Trung Nguyên chống lưng.”
Hắn không nói chuyện với ta, nhưng lại ngầm châm biếm: “Nữ nhân mắt nhìn thiển cận, mong nhị vương tử suy nghĩ kỹ.”
“Đúng vậy, xin nhị vương tử suy nghĩ kỹ. Là chọn hợp tác với ta, hay chọn hợp tác với một quốc gia nhỏ bé?”
Người Đông Dương đó vừa dứt lời liền quay lưng muốn đi, bị ta chặn lại: “Ngươi nói xong việc của ngươi rồi, còn ta thì chưa. Lẽ nào ích kỷ là lễ nghi của Đông Dương các ngươi sao?”
Bị ta nói khiến hắn xấu hổ giận dữ, giơ tay chỉ vào ta: “Ngươi…”
Ta ngẩng cao đầu: “Hãy giao kẻ đã làm nhục thị nữ của ta ra đây.”
Hắn nhíu mày, quay người dùng tiếng Đông Dương nói chuyện với người bên cạnh, trông có vẻ như là thuộc hạ đã làm việc gì sau lưng hắn.
Nói chuyện xong hắn quay lại nói với ta: “Việc này là do người của ta làm sai, chúng ta nguyện ý nạp thị nữ của ngươi làm thiếp.”
“Thiếp ư? Các ngươi lầm rồi, ta bắt các ngươi giao hắn ra là để nhận cái chết. Hơn nữa, không một nữ tử Trung Nguyên nào có thể gả cho các ngươi làm thiếp.”
Hắn nhíu chặt mày, cả khuôn mặt càng trở nên căng thẳng: “Ngươi đừng có mà bắt nạt người quá đáng!”
Nực cười! Kẻ bắt nạt người thật sự lại nói với nạn nhân là đừng bắt nạt người quá đáng.
Từ khi nào việc đòi lại công bằng cũng thành ra một sai lầm?
Người đó thấy ta kiên quyết, liền muốn ra tay, ta không đứng vững, ngã xuống. Cảm giác đau đớn không đến như ta nghĩ, mà là một người đàn ông Trung Nguyên bí ẩn đã đỡ lấy ta.
Mông Đức tức giận vô cùng, đang cãi nhau thì ta nghe người đàn ông bên cạnh khẽ nói: “Trông rất giống bà ấy.”
Khuôn mặt ta, nếu giống ai, thì chỉ có thể là giống mẫu hậu. Nhân lúc Mông Đức đang bị người Đông Dương quấn lấy, ta hỏi: “Ngươi với mẫu hậu ta có quan hệ gì sao?”
“Chiều mai, ta sẽ tới tìm ngươi.”
Tối hôm đó ta và Xuân Đào ngủ cùng một giường.
Nàng nói chủ tớ có khác, nhưng ta ép nàng nằm xuống giường.
“Ta bảo ngươi ngủ thì ngươi ngủ đi!”
Hai người nằm hai bên, ai cũng không ngủ, ai cũng không nói lời nào. Ta không nói vì ta thấy áy náy, còn Xuân Đào thì sao? Ta không rõ.
Trên mái nhà có con bồ câu cứ thỉnh thoảng lại vỗ cánh phành phạch.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau ta dậy rất muộn, vừa sửa soạn xong thì thấy có người nhét giấy vào cửa.
Đó là người đàn ông Trung Nguyên hẹn ta gặp mặt.
Ta và hắn hẹn gặp ở một gian phòng cũ nát, trông như đã lâu lắm rồi không có ai ở. Xuân Đào muốn theo ta đi cùng, nhưng bị ta mắng cho quay về.
Hắn đã ở đó đợi rất lâu, từ lúc ta bước vào hắn cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta, khiến ta toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt đó như thợ săn nhìn con mồi, nhưng không chỉ đơn thuần như vậy, hắn như nhìn xuyên qua ta để thấy con mồi khác, đó mới là thứ hắn thật sự muốn.
Ta đứng lại rồi hắn mới cẩn thận mở miệng: “Mẫu hậu của ngươi… khỏe chứ?”
Ta thấy có chút kỳ lạ, quốc tang vừa mới qua không bao lâu, làm sao hắn lại không biết được?
“Mẫu hậu ta… đã qua đời rồi.”
Hắn đang mân mê miếng ngọc bội, nghe vậy liền rơi xuống đất, đồng tử co lại, vô cùng kinh ngạc.
“Ta không lừa ngươi, mẫu hậu và phụ hoàng ta cùng hợp táng.”
“Sao có thể… sao có thể như vậy? Người Tây Vực… là người Tây Vực đã lừa ta, ta muốn về, ta muốn về…”
Hắn càng nói càng loạn, càng nói càng rối, thật sự làm người ta không hiểu nổi.
“Hay là… ngươi cứ từ từ bình tĩnh lại, ta đi trước nhé?” Hắn không trả lời ta, vẫn cúi gằm đầu. Ta cảm thấy sợ hãi, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Trước khi đi ta ngoái đầu nhìn lại, thấy hắn quỳ trên mặt đất, há miệng thật to, trên mặt đầy nước mắt. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ cũ nát, hạt bụi trong không khí đều nhìn thấy rõ ràng.
Chuyện ân oán của thế hệ trước, ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Đêm đó, một đêm tiếng vó ngựa vang rền, quả thật đúng là như câu “thiết mã băng hà nhập mộng lai.”
Từ sau đó, ta chưa bao giờ gặp lại người đàn ông Trung Nguyên ấy.
Cũng chính đêm đó, ta thả con bồ câu bay đi.
Chỉ có sáu chữ: “Thời cơ đã tới, hành động.”
Người Đông Dương vẫn không giao kẻ đó ra, ta liên tục gây áp lực cho Mông Đức.
Hắn đứng giữa chịu khổ, không biết vì lý do gì, đến ngày ta và Mông Đức thành thân, bọn họ đã dẫn quân đi. Khác với người đàn ông Trung Nguyên kia, họ đi một cách công khai và ngang nhiên.
Ta tức giận đi tìm Mông Đức đối chất, hắn đưa kiếm vào tay ta, bảo ta đâm hắn thêm một nhát.
Đây là ý gì? Ta ném kiếm xuống rồi quay về phòng.
Tối hôm đó hắn ôm chăn đến chỗ ta, nằm xuống sàn ngủ.
Ta sợ quá, ngồi trên giường quấn chặt chăn không dám nói gì.
Mông Đức tự nhiên như ở nhà, hỏi ta: “Ban ngày ngươi không ra tay với ta, phải chăng là có chút thích ta?”
Ta nhíu mày nhìn hắn, chửi một câu: “Đồ điên!”
Hắn nghe xong thì cười, tiếng cười vọng trong lồng ngực, sau đó nằm xuống: “Ngươi thật sự không nhớ ta sao? Chúng ta gặp nhau rồi, khi ngươi còn nhỏ.”
Điều này khiến ta có chút tò mò, ta khẽ “hừ” một tiếng, ý bảo hắn nói tiếp.
“Hồi ta còn nhỏ theo phụ vương đến triều cống các ngươi, lúc ở hoàng cung thì lạc mất đường, ngẫu nhiên đi tới Ngự Hoa Viên, gặp được ngươi và Ninh Vi.”
“Ta không hay ghen tị với người khác, nhưng Ninh Vi là người đầu tiên.”
“Này, ngươi nhìn kỹ ta đi, ta không thua kém gì hắn cả.”
“Ngủ rồi à? Vậy chúc ngủ ngon.”
Ta không hề ngủ, lời của Mông Đức khơi gợi lại ký ức của ta, khiến ta nhớ Ninh Vi.