Hoa Xuân Đào - Chương 11
Không biết có chuyện gì mà Mông Đức đêm nào cũng đến chỗ ta, hay là hắn đã biết kế hoạch của ta? Không thể nào, việc này ta làm rất kín kẽ.
Cho dù bồ câu có bị chặn cũng không sao, ta đã để lại lời nhắn cho quan binh đóng quân địa phương, không quan trọng có nhận được tin của ta không, đến thời điểm là sẽ tiến quân.
Hoàng huynh bên kia thế nào ta không rõ, tình hình quân đội của ta cũng không nắm được, vì vậy ta chỉ có thể dựa theo kế hoạch của mình mà làm.
Ngày trước khi ta và Mông Đức thành thân, trên cửa sổ được dán chữ “Hỷ”. Ta thấy khó chịu, tự tay gỡ xuống từng chữ một.
Tối đó khi Mông Đức đến, rõ ràng hắn có vẻ không vui, nhưng không nói gì. Cảnh tượng trước mắt có lẽ khiến hắn không muốn so đo chuyện khác với ta.
Hiếm khi ta không nằm trên giường, mà ăn mặc mát mẻ, bày một bàn rượu và đồ ăn chờ hắn.
“Có ý gì đây?”
“À, ta nghĩ ngày mai chúng ta thành thân rồi, tối nay cùng ngươi uống chén rượu, cắt đứt những chuyện cũ, sau này chúng ta cùng nhau chung sống.”
Hắn ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, nhưng không động đến rượu và đồ ăn trên bàn một chút nào.
Ta nhấp một ngụm rượu: “Sao? Sợ ta hạ độc ngươi à?”
“Đúng vậy, sợ ngươi hạ độc.” Hắn thật thà đáp.
“Chán chết.” Ta bĩu môi, nghiêng người uống hết cốc rượu của hắn.
Cả đêm đó là màn độc diễn của ta.
“Ly này, ta kính Ninh Vi, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ly thứ hai, ta kính Ninh Vi, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ly thứ ba, ta vẫn kính Ninh Vi, ngươi có ý kiến gì không?”
Liên tiếp ba ly rượu mạnh, ta đã bắt đầu có chút men say, đứng lên người loạng choạng. Hắn đưa tay ra đỡ ta.
Ta thuận thế ngã vào lòng hắn.
“Ta nói vậy ngươi có tức không? Ngươi có biết đáng ra là Ninh Vi cùng ta uống ly rượu này, nhưng hắn là kẻ lừa đảo, kẻ nói không giữ lời số một!”
Mông Đức trông có vẻ giận, cũng đúng, nếu ta là đàn ông, và vị hôn thê của ta trong đêm trước khi cưới lại nói về người tình cũ của mình, chắc chắn ta cũng sẽ tức giận.
Hắn siết chặt cổ tay ta, ngày càng mạnh hơn: “Hứa Tư Tư, ngươi mở mắt to mà nhìn rõ ta là ai! Ninh Vi đã chết rồi, chết dưới kiếm của ta. Hiện tại ta mới là phu quân của ngươi!”
Ta bừng tỉnh: “Đúng, hắn chết rồi, tân phu quân của ta giết chết cựu phu quân của ta. Vậy mà bọn họ còn bảo ta vui vẻ gả cho ngươi.”
“Ngươi nói xem ta có nên vui không?” Ta tiến sát vào hắn hơn, có thể rõ ràng cảm nhận được người Mông Đức khẽ run.
“Ngươi cắn môi làm gì? Nói chuyện đi? Câm rồi à?” Ta đưa tay đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn vô thức.
Hắn giọng khàn đặc, ẩn chứa sự dục vọng: “Ngươi chắc chắn muốn làm như thế này?”
“Làm như thế nào?” Ta tò mò, ngẩng đầu hôn một cái lên cằm hắn, “Không thể làm vậy sao?”
Hắn chửi thề một tiếng, nắm cằm ta, hôn thật sâu.
Cơ thể ta cố gắng tránh né, nhưng ta vẫn cố kìm chế.
Mông Đức đoán không sai, ta thực sự hạ độc, nhưng không phải trong rượu, mà là chính ta.
Từng ly rượu trên bàn đều là Nữ Nhi Hồng mà phụ hoàng chôn cho ta. Mỗi ly rượu ta đều muốn kính Ninh Vi, nhắc đến tên hắn, chẳng phải là ta đang cùng uống rượu giao bôi sao?
Gả cho người khác, ta không thể làm được. Mông Đức là người tốt, tất cả những việc hắn làm đều đúng từ góc nhìn của hắn, hoặc có thể nói chúng ta đang làm những việc tương đồng.
Nhưng như vậy thì sao? Những tổn thương ta từng chịu có thể bỏ qua được sao? Không thể, bởi vì ta đã mất quá nhiều.
Hắn có là thần của thảo nguyên cũng không quan trọng, với ta, hắn là kẻ giết gián tiếp phụ mẫu ta, là kẻ giết trực tiếp phu quân ta.
Với loại người như vậy, làm sao ta có thể tha thứ?
Sau một nụ hôn, ta nhìn thấy trên cổ hắn có một đường đen, vậy là thành công rồi, còn đường đen của ta đã lan đến ngực.
Mông Đức vừa buông ta ra, ta lập tức bắt đầu nôn ra máu.
Đau quá! Tim gan phổi lá lách đều đau, Mông Đức lay mạnh vai ta, ra lệnh ta không được có chuyện gì, sau đó vội vàng chạy ra ngoài tìm đại phu.
Ta nằm trên mặt đất, mắt mờ mịt, ký ức xưa cứ như đèn kéo quân, từng vòng từng vòng quay lại.
Một lúc là phụ hoàng, mẫu hậu dặn ta hãy dịu dàng, có dáng công chúa; một lúc thì hoàng huynh thay ta nhận trách mắng từ mẫu hậu; một lúc khác là Xuân Đào hỏi ta có muốn ăn bánh đậu xanh không.
Chắc giờ ta đã có dáng vẻ của một công chúa rồi, trên những câu chuyện ở kinh thành viết toàn về ta mà.
Nhưng sau này không thể giúp hoàng huynh nữa rồi, gian thần trong triều ngươi phải tự mình bắt thôi.
Bánh đậu xanh ta không ăn nữa đâu, ta hơi đau, sau này bánh đậu xanh phiền Xuân Đào ăn thay ta, nhớ ăn hai phần nhé.
Cảnh vật trước mắt cứ xoay tròn, cuối cùng hóa thành hình bóng của Ninh Vi.
Lúc thì chàng mặc áo dài xanh, lúc lại khoác áo giáp.
Ta cảm thấy buồn, hình bóng chàng cứ lắc qua lắc lại, khiến ta nhìn không rõ.
Chàng như nghe được suy nghĩ trong lòng ta, cuối cùng đứng lại dưới gốc cây đào, nhìn ta mỉm cười. Cánh hoa rơi rụng, nhưng Ninh Vi không hề kém cạnh khung cảnh đẹp đẽ này chút nào.
Nước mắt ta “roạt” một cái rơi xuống, ta nói: “Ninh Vi, ta nhớ chàng quá, sao chàng không đến thăm ta?”
Chàng không nói gì, chỉ nhìn ta như vậy, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Công chúa, đừng phân tâm, đọc sách đi.”
Ta gật đầu thật mạnh, chàng lại xoay người, lẩn vào trong rừng đào, mặc kệ ta có gọi thế nào cũng không quay lại. Ta đưa tay ra đuổi theo, nhưng sao cũng không đuổi kịp, mỗi lần cảm thấy như sắp chạm đến vạt áo chàng thì chàng lại tăng tốc.
Ta mãi mãi không thể tìm được chàng nữa.