Hoa Xuân Đào - Chương 4
Chuyện dân tị nạn vừa bắt đầu ổn định, phụ hoàng băng hà.
Hoàng cung bỗng chốc dựng lên cờ trắng, khiến rất nhiều người bàng hoàng.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, rõ ràng đã biết kết quả, rõ ràng đã tự nói với bản thân rằng sinh lão bệnh tử là lẽ thường của đời người, nhưng khi ngày đó thực sự đến, ta vẫn không kiềm chế nổi.
Ngày trước khi phụ hoàng băng hà, tinh thần ông tốt hơn rất nhiều, kể với ta rằng ngày ta chào đời, phụ hoàng đã hồi hộp không thôi, nói là ăn chay đến mấy ngày, cầu xin Phật Tổ ban cho một đứa con gái, thế là ta xuất hiện.
Phụ Hoàng nói ta là món quà của thần, chưa từng gặp ai đáng yêu như vậy, đặc biệt là nửa dưới gương mặt, giống mẫu hậu như đúc. Phụ hoàng vui lắm! Ban cho ta phong hiệu là “Trường Ninh,” mong ta cả đời dài lâu an yên.
Phụ hoàng uống một ngụm nước, lại tiếp tục nói muốn nhìn thấy ta xuất giá, muốn thấy ta mặc hỷ phục, còn muốn ban cho con của ta phong địa tốt nhất, từ nhỏ dạy nó chữ nghĩa, vẽ tranh, đừng để nó giống hoàng huynh, suốt ngày mặt mày ủ rũ.
Ta gật đầu lia lịa, dù phụ hoàng không nhìn thấy.
Nếu đã móc ngoéo, sao lại có thể nói không giữ lời?
Mẫu hậu thì không khóc, khi mọi người đều khóc lóc thảm thiết thì gương mặt bà vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Bà nói rằng phụ hoàng vẫn còn ở đây, ông thích nhìn bà cười, nên bà sẽ cười thật nhiều cho ông xem.
Tối hôm đó, chỉ trong một chén trà, mẫu hậu cũng băng hà.
Thuốc độc được đặt trong rượu mơ mà bà đã ủ cùng phụ hoàng năm ngoái. Rượu này nói là để cả gia đình chúng ta uống vào Trung thu năm nay, nhưng giờ chỉ có bà uống một mình.
Cả hai người đều không giữ lời hứa, không phải đã nói rồi sao?
Hoàng huynh và ta cùng chạy đến, nhưng huynh ấy nhanh hơn ta một bước, khi ta đến, ta thấy mẫu hậu nằm trên quan tài của phụ hoàng, còn hoàng huynh đứng ở cửa, thất thần.
Tối hôm đó, huynh ấy như phát điên, gào thét, rồi quỳ xuống đất, từng bước từng bước bò tới, ta bước tới nắm lấy tay mẫu hậu, thật lạnh. Cái lạnh này truyền vào tim ta, đôi mắt của ta như muốn đóng băng.
Không biết từ khi nào hoàng huynh ôm lấy chân ta, lẩm bẩm, ta phải cúi đầu mới nghe rõ.
Huynh ấy nói huynh ấy không còn phụ hoàng, không còn mẫu hậu, không còn phụ hoàng, không còn mẫu hậu.
Không biết tại sao lúc đó ta lại kiên cường đến vậy, như thể đã biết trước kết quả này.
Xuân Đào nói khi nhìn thấy ta, suýt nữa đã ngất xỉu, một cô công chúa nhỏ bé như ta lại có thể đẩy quan tài của phụ hoàng bằng tay không, đặt mẫu hậu vào trong.
Những điều này ta đều không biết, thậm chí không dám tin là ta đã làm.
Một ngày trước, ta có phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh, và một vị hôn phu ở xa tận Tái Bắc.
Một ngày sau, bên cạnh ta chỉ còn lại hoàng huynh, vị hôn phu của ta bị gãy tay.
Là bị nhị vương tử của thảo nguyên chém đứt bằng dao.
Ninh Vi nói với ta rằng huynh ấy sẽ không để bản thân gặp chuyện, nếu bị thương một chút cũng phải quỳ trước phòng ta một đêm để tạ lỗi.
Vậy thì cánh tay này ta phải tính sao đây?
Hoàng huynh lo lắng không yên, chưa đến hai mươi tuổi mà tóc mai đã bạc.
Ngày mẫu hậu ra đi, ta mắc bệnh không dậy nổi, giờ ngay cả giường cũng không xuống được. Ta bảo Xuân Đào chuyển giường ra cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa đào rơi từng chùm, không biết đang ứng với điều gì.
Xuân Đào thấy ta nhìn hoa đào ngẩn ngơ thì khóc, không biết đang khóc vì điều gì.
Ta thấy buồn cười, một tiểu nha hoàn thấy chủ nhân đáng thương, thật hiếm có. Nhưng ta lại không cười nổi, không phải không muốn cười, mà là không thể, ta như quên mất cách cười rồi.
Ngày hôm sau, ta phát hiện hoa đào ngoài cửa sổ không rơi nữa, Xuân Đào ngốc nghếch này đã dùng chỉ hồng buộc lại những bông hoa rơi suốt đêm. Trước đây luôn nói nàng ngốc, giờ thì thật sự ngốc rồi, hoa rơi sao có thể trở lại cành?
Hoàng huynh mang chè tuyết nhĩ đến thăm ta, đợi ta ăn gần hết mới cẩn thận nói với ta về chuyện này.
Ta nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, huynh ấy lại có chút ngạc nhiên, như thể phải thấy ta tê tâm liệt phế thêm một lần mới là bình thường vậy.
“Có gì muốn nói thì nói với hoàng huynh, hoàng huynh ở đây.”
Ta nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu, chỉ vào chén chè tuyết nhĩ còn lại một chút dưới đáy chén nói: “Không ngon bằng mẫu hậu làm.”
Huynh ấy bị ta làm nghẹn, một lúc sau mới nói: “Ta gọi ngự thiện phòng làm lại?”
Ta lắc đầu nói không có khẩu vị.
Chén chè này ta vừa nếm đã nhận ra, là do hoàng huynh tự tay nấu, tuyết nhĩ bên dưới đều bị nấu cháy.
Đợi hoàng huynh đi rồi một lúc, ta mới thò đầu ra, những gì vừa ăn vào giờ đều nôn ra hết, đã một thời gian rồi, ta nghĩ chắc không đến nỗi chết.
Ninh Vi mất một cánh tay vẫn là Ninh Vi, chỉ cần huynh ấy sống, giờ ta chỉ cần huynh ấy sống.