Hoa Xuân Đào - Chương 8
Nhìn rừng đào rực rỡ trước mắt, ký ức về rừng đào bỗng nhiên ùa về.
Năm ta mười ba tuổi, vào lễ Thất Tịch, ta xin phụ hoàng, mẫu hậu mãi họ mới đồng ý cho ta ra khỏi cung một lần.
Điều kiện là phải có người đi theo. Ta giả bộ làm ra vẻ thờ ơ nói: “Vậy thì gọi Ninh Vi đi cùng ta đi, hổ tử nhà tướng môn, nhất định có thể bảo vệ ta thật tốt.”
Lời là nói vậy, nhưng tim ta đập ngày càng nhanh, thậm chí nói đến cuối chân còn run.
Tâm tư của ta không bị bọn họ nhìn ra chứ?
Phụ hoàng hơi trầm ngâm, rồi nói: “Cũng được. Gọi hắn ở bên cạnh con, rồi phái thêm một đội thị vệ âm thầm bảo vệ con.”
Ta không hổ là con của mẫu hậu, bà hiểu rõ tâm tư trong lòng ta.
Bà nhìn phụ hoàng, nháy mắt ra hiệu: “Trường Ninh của chúng ta lớn rồi, không giữ được nữa, muốn chạy sang bên cạnh người khác rồi!”
Ta hét lên một tiếng, rồi chui vào lòng bà.
Bên cạnh ta còn nghe thấy tiếng phụ hoàng cười tỉnh ngộ: “Trường Ninh con có mắt nhìn giống ta, tiểu tử nhà Ninh gia quả thật không tệ!”
Lời này nói ra một lần lấy lòng ba người, mẫu hậu cong mắt đánh nhẹ phụ hoàng một cái.
Lúc này sự tồn tại của ta đã trở nên thừa thãi, lập tức đứng dậy rời khỏi.
Ngày lễ Thất Tịch ta đặc biệt chăm chút một phen, mặc bộ váy hồng phấn phối với đá pha lê hồng từ biên giới Điền Trì tiến cống.
Trước khi rời đi, Xuân Đào hết lời khen ngợi ta.
Ninh Vi chờ ta ở cửa cung, trong tay không biết cầm thứ gì.
Ta tiến đến gần, không nhịn được cười. Hắn mặc áo trắng, trên vạt áo dùng chỉ xanh thêu cây trúc, cổ tay dùng chỉ vàng thêu viền, cả người dáng vẻ cao lớn, uy nghiêm nổi bật, trong tay lại cầm một chiếc đèn lồng cung đình màu hồng nhạt, hoàn toàn không phù hợp với toàn bộ thân hình.
Hắn cúi đầu nhìn ta giải thích: “Mẫu thân nói hôm nay các cô nương nhà nào cũng có một chiếc đèn lồng cung đình, ta không biết nàng thích loại nào, nên suy đoán mua một cái.”
Ta chìa tay ra nhận lấy, một tay cầm đèn, một tay nâng váy, xoay một vòng trước mặt hắn: “Có đẹp không?”
“Đẹp.” Hắn gật đầu, trông ngốc nghếch như một đứa trẻ, ánh mắt ngây ngô, nhưng lại làm ta cảm thấy đáng yêu từ tận đáy lòng.
Ngược lại bộ áo của hắn khiến ta không hài lòng, đẹp quá, không được để cô gái khác nhìn thấy!
Trên phố đông đúc nhộn nhịp, người chen người. Ninh Vi cẩn thận bảo vệ ta, tránh để ta bị đụng trúng, nhưng lại cố hết sức tránh tiếp xúc thân thể.
Thỉnh thoảng ta giả bộ vấp ngã va vào người hắn, hắn lại cẩn thận tránh né, sau đó nhắc ta cẩn thận dưới chân.
Người đàn ông này thật sự không hiểu phong tình.
Bên đường có bán mặt nạ, ta ngẫu hứng, mua hai cái, ta đeo một chiếc mặt nạ vẽ khuôn mặt hoa đào, rồi quay người đeo cho Ninh Vi một chiếc mặt nạ heo.
Hắn cũng không hỏi tại sao, ta đưa gì thì nhận nấy, đúng là một tên ngốc, giống hệt chiếc mặt nạ ta chọn cho hắn – một con heo.
Đi được một lúc, ta bị đám trẻ chạy nhảy nô đùa va vào chân, trong chớp mắt không tìm thấy Ninh Vi đâu.
Ta quay vòng mấy vòng, phát hiện không xa có một người đeo mặt nạ heo, mặc áo trắng, lúc này đang đứng trò chuyện vui vẻ với một cô gái.
Bên cạnh họ là quầy bán đèn lồng cung đình, dường như đứng giữa ánh sáng, so với chiếc ta cầm còn sáng hơn.
Ta đứng trong bóng tối nhìn càng lâu càng cảm thấy là hắn, càng nhìn càng thấy chua xót.
Thì ra hắn đối tốt với cô gái nào cũng vậy, ta đâu phải người duy nhất.
Cũng đúng, bao lâu nay hắn chưa từng nói với ta một lời dễ nghe, tất cả đều là do ta tự tưởng tượng ra.
Lòng kiêu ngạo của một công chúa đột nhiên bùng lên trong tim ta.
Giận thì giận, nhưng giữa đám đông không thể nào như một người đàn bà chanh chua đi trách mắng người ta được.
Nén nước mắt quay người định bỏ đi.
Không ngờ lại đâm vào một vòng tay ấm áp, mũi là mùi đàn hương quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, đó là Ninh Vi treo mặt nạ trên đỉnh đầu.
Hắn giúp ta lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, cười hỏi ta: “Sao lại khóc? Bị mặt nạ dọa sao?”
Sau đó nâng tay lên chỉ: “Bên kia có cơm nắm Đông Dương, lần trước nàng nói muốn ăn, ta mua về rồi.”
Ta vừa rồi tức giận đến nỗi máu dồn lên đỉnh đầu, bây giờ dịu lại thì đầu vẫn còn choáng váng, không hiểu hắn đang nói gì.
Hắn thấy ta im lặng hồi lâu, có lẽ nghĩ rằng ta không nghe rõ, cúi đầu định ghé sát vào tai ta nói.
Không biết sao, ta nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng gần, bất chợt hôn lên.
Ngay lúc đó, máu vừa lắng xuống cơ thể lại dồn lên đỉnh đầu.
Ta xấu hổ không chịu nổi, quay người bỏ chạy, lại bị người ta nắm lấy.
Mặt Ninh Vi đỏ ửng, nhưng vẫn cố kéo ta vào lòng, giam chặt mà hỏi: “Công chúa đang làm gì vậy?”
Ta giãy giụa, không trả lời.
“Công chúa có biết vì sao đến giờ ta vẫn chưa bàn hôn sự không?” Hắn hỏi tiếp, ta vẫn không trả lời. Hắn kéo ta lại gần hơn, như muốn chạm mũi nói chuyện. Ta có chút sợ, run giọng hỏi: “Vậy thì sao?”
Vậy thì sao? Hắn nhắc lại lời ta, “Vậy thì công chúa phải chịu trách nhiệm với ta!”
Lời này nói đầy chính khí, dù là tình cảnh mờ ám thế này ta cũng không nhịn được bật cười.
“Công chúa không phải luôn muốn biết câu ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ nghĩa là gì sao? Ta dạo này nghiên cứu kỹ rồi, có thể giảng giải cho công chúa.”
Lời này hắn nói sát bên tai ta, hơi nóng phả vào tai, khiến chân ta mềm nhũn. Tay Ninh Vi không biết từ khi nào đã đặt lên eo ta, khi ta sắp trượt xuống thì hắn liền siết chặt, giữ ta trong lòng hắn.
Ngày thường ta chọc ghẹo hắn là vì nghĩ hắn thật thuần khiết, không ngờ lại là một con sói đội lốt cừu!
Ta thật sự sợ rồi, miệng cứ lẩm bẩm “Ta biết sai rồi.”
Hắn dường như thông suốt, cúi đầu nhìn ta: “Đừng nói sai rồi, công chúa biết ta muốn nghe gì.”
Ta cắn răng, không chịu mở miệng. Ta đường đường là công chúa một nước sao có thể mở miệng nói lời yêu? Huống chi ta làm sao có thể là người nói trước?
Trường Ninh không thích ta sao? Nhưng ta lại thích Trường Ninh thì phải làm sao? Hắn khẽ nói bên tai ta, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
Ngày hôm đó ta được hắn cõng về, khóc nấc cả đường đi.
Khóc không phải vì sợ hãi hay buồn bã, mà là do bị kích thích quá nhiều dẫn đến phản ứng sinh lý.
Sau lễ Thất Tịch, ta nửa tháng trời không dám gặp mặt Ninh Vi.
Hắn cũng không vội, vẫn mỗi tuần một lần đến, mang theo đồ đạc, nhưng lần này lại kèm theo những mảnh giấy nhỏ, mỗi tờ đều viết: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Ta có thể hiểu được là chàng đang chế giễu ta không?
Cuộc chiến tranh lạnh kết thúc khi chàng chặn ta ở Ngự Hoa Viên, rồi sai thư đồng bên cạnh điều Xuân Đào đi.
Ta ngồi trên đùi chàng, có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Chàng như một con thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hoe cầu xin ta ôm chàng. Trước kia có rất nhiều cảm xúc dành cho chàng, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của chàng chỉ còn lại sự thương xót. Chàng cúi đầu, giọng cầu khẩn hỏi ta có thích chàng không. Phải biết rằng, tiểu tướng quân nhà họ Ninh dù bị chém đầu cũng không cúi đầu trước ai.
Tim ta nhói lên, hết lần này đến lần khác nói rằng thích chàng. Chàng được đà lấn tới, đưa tay giữ sau đầu ta rồi hôn lên môi ta.
Nụ hôn đầu tiên trong đời ta có vị rượu.
Trước đây một thời gian là ta trốn chàng, sau lại thành chàng trốn ta.
Cứ thế trêu chọc nhau, một năm cũng trôi qua.
Chỉ có niềm vui, không có buồn phiền.