Hoa Xuân Đào - Chương 9
Tiếng vó ngựa vang vọng, ta về thành trước Mông Đức một bước, nhưng không thấy Xuân Đào trong phòng.
Không hiểu vì sao, mắt phải giật liên tục, ta càng lúc càng sợ hãi, càng lúc càng lo lắng, một dự cảm chẳng lành cứ thế dâng lên trong lòng.
Nước mắt đã chực trào ra từ hốc mắt, cho đến khi ta nhìn thấy Xuân Đào, nước mắt mới trào xuống.
Đó là một căn phòng chứa củi. Xuân Đào của ta như một con búp bê vải bị người ta vứt ở đó, tóc tai rối bù, khuôn mặt sưng phù, khắp người đầy những vết bầm xanh tím. Nàng cứ thế nằm đó, khi nhìn thấy ta lại bất ngờ nở một nụ cười.
Nước mắt tuôn rơi thành dòng, ta cởi áo khoác chạy nhanh đến ôm lấy nàng, cái nỗi đau buồn và khổ sở này còn vượt xa khi phụ hoàng mẫu hậu qua đời.
Nàng khó nhọc đưa tay ôm lấy ta, nhưng chỉ ôm hờ hững, không đủ sức.
Dòng máu trong cơ thể như kết thành băng, vừa chảy vừa rạch nát các mạch máu, lạnh lẽo và đau đớn.
Ta luống cuống đỡ nàng dậy, tay run lẩy bẩy, cài nút áo cũng không được.
“Xuân Đào… Xuân Đào, đừng sợ, ta đưa ngươi về nhà, chúng ta về nhà ngay bây giờ, chúng ta đi thôi…”
Nàng tựa đầu vào người ta, cổ họng run run: “Công chúa… chúng ta về nhà thôi, Xuân Đào đau lắm… chúng ta về nhà…”
Căm hận, sự hận thù như từng lớp sóng cuộn trào khắp cơ thể, trừ việc giết hết bọn chúng, trong đầu ta không có suy nghĩ nào khác.
Sau khi đưa Xuân Đào về phòng, ta cầm kiếm ngắn lao thẳng đến phòng của Mông Đức.
Thị vệ ở cửa thấy là ta nên không ngăn cản.
Mông Đức quay lưng về phía ta thay y phục, vừa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhân cơ hội đó ta đâm thẳng vào bụng hắn một nhát.
Kiếm chỉ vừa chạm vào đầu lưỡi dao đã không thể đâm sâu hơn, hắn dùng tay không giữ lấy lưỡi kiếm, máu trên tay, máu từ bụng cùng nhau nhỏ xuống giày của ta.
Hắn nhìn ta với ánh mắt khó hiểu, ta buông kiếm ra: “Đây là cái ngươi đáng phải nhận! Loại người như ngươi sớm muộn gì cũng nên chết đi! Chết đi!”
Ta bắt đầu ăn nói lung tung, không ngờ mình lại nói ra những lời này: “Nếu không có ngươi, phụ hoàng ta sẽ không chết, mẫu hậu ta cũng sẽ không chết, Ninh Vi cũng sẽ sống khỏe mạnh trên đời này!”
“Nếu không có ngươi, ta sẽ không tới đây, Xuân Đào cũng sẽ không bị người khác làm nhục!”
“Ngươi! Tất cả là do ngươi! Cấu kết với bọn ngoại bang, phá hủy sơn hà của ta, hại dân chúng ta!”
Ta vừa nói vừa phủ phục xuống đất, che mặt khóc rống lên.
Mông Đức giữ chặt lấy chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi bụng, trên mặt đầy vẻ ấm ức: “Chuyện của Xuân Đào ta thật sự không biết, nhất định sẽ điều tra kỹ…”
“Xâm chiếm đất nước của ngươi, hại con dân của ngươi, vậy dân chúng của ta thì sao? Nếu không như vậy, dân chúng của ta sống thế nào?” Hắn hít một hơi lạnh rồi tiếp tục: “Dân chúng của ngươi là mạng sống, dân chúng của ta chẳng lẽ không phải?”
Trong đầu ta rối như tơ vò, lại bị hắn mắng đến á khẩu không biết nói gì, hối hận, hối hận vô cùng.
Tại sao kẻ bị trách cứ không phải là ta? Có phải ta sinh ra đã là một kẻ gây tai họa?
Ta không làm tròn hiếu với cha mẹ, không làm tròn trung với đất nước, đối với Ninh Vi bỏ mặc chức trách, đối với Xuân Đào lại càng không có chút trách nhiệm nào.
Một người như ta – không hiếu, không trung, không chức trách – dựa vào cái gì mà sống tốt trên thế gian này?
Dựa vào đâu để những người lương thiện chính trực phải mất đi tất cả để bảo vệ ta?
Mông Đức bước đến, cúi xuống nắm lấy tay ta, đôi mắt to tròn của hắn chớp chớp nhìn ta: “Đừng khóc nữa, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích, nhất định sẽ cho Xuân Đào một lời giải thích.”
Giải thích sao? Có giải thích thì Xuân Đào không còn đau nữa sao? Có giải thích thì chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?
Đó là đạo lý gì chứ?
Hắn băng bó vết thương qua loa rồi đưa ta về nơi ở. Ta không dám mở cửa, không biết phải đối diện với Xuân Đào thế nào.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói yếu ớt khàn khàn: “Công chúa… đừng đứng ngoài đó, gió lớn.”
Ta biết mình đã bị phát hiện, đẩy cửa bước vào thì thấy Xuân Đào không đặt ánh mắt lên người ta, mà nhìn chằm chằm lên xà nhà.
Ta ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay nàng, nàng khẽ cử động ngón tay bảo ta nhìn lên: “Công chúa… ta đã bảo vệ bồ câu rất tốt, không bị đám người Đông Dương phát hiện…”
Nghe nàng nói vậy, mũi ta cay xè, lại một lần nữa nghẹn đến thở không ra hơi. Ta lắc đầu liên tục: “Đừng bảo vệ nó nữa, ngươi phải bảo vệ bản thân ngươi. Không, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ không để ngươi phải chịu thêm chút ấm ức nào nữa…”
Nàng lau nước mắt cho ta, ta tiếp tục nói: “Ta sai rồi Xuân Đào, ngươi đánh ta đi, ngươi mắng ta đi, ta không nên đưa ngươi đến đây. Ta không nên bỏ ngươi lại đây, ta sai rồi Xuân Đào, ta sai rồi…”
“Công chúa người đừng khóc, ta nhìn thấy trong lòng cũng đau theo…” Nàng nói xong định ngồi dậy, ta vội đỡ nàng để nàng có thể mượn sức, nàng nghiêng đầu, ghé sát vào tai ta nói: “Công chúa… người Đông Dương đã mang tám vạn binh mã tới… chờ khi người và Mông Đức thành thân họ sẽ đi, họ muốn xuống phía Nam, đến Giang Nam.”
“Vậy kẻ sỉ nhục ngươi là đám người Đông Dương kia đúng không?”
Nàng khẽ gật đầu, ta đặt tay nàng lại vào trong chăn, rồi kéo chăn kín cho nàng: “Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ truyền ra ngoài, nhưng bọn chúng trước tiên phải trả giá xứng đáng.”