Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi - Chương 44
Lời nói của hắn lại càng thêm châm chọc và trào phúng.
Sở Vân lắc đầu, không phải đâu!
Cô không có diễn gì hết, cô không có cố ý bôi nhọ ai cả.
Những điều này toàn là sự thật, vì sao hắn lại không tin cơ chứ.
“Anh…”
Sở Vân dùng hết sức, khó khăn lắm mới phun ra được chữ này.
Nhưng khi Hoắc Mạc Sâm nghe thấy lại thấy cực kì không tròn vành rõ chữ.
Hắn căn bản không biết Sở Vân nói cái gì!
Hơn nữa nhìn Sở Vân với bộ dạng cật lực thế này Hoắc Mạc Sâm càng chán ghét tới cực điểm. Hắn không muốn nhìn thêm nữa.
Trực tiếp gọi điện thoại nói: “Ngươi đâu, đưa Trần Đông Thụy và Sở Vân đến ngoại ô phía đông cho tôi….!”
Dứt lời Hoắc Mạc Sâm trực tiếp ngắt điện thoại.
Hắn đạp Sở Vân ở bên cạnh ra một góc, khóe miệng lộ ra ý cười tà ác, “Cô yên tâm, lần này tôi nhất định tác thành cho hai người!”
“Không…U..u….ách…ách…”
Mặc dù biết mình không thể nói được điều gì, nhưng Sở Vân vẫn không bỏ cuộc.
Lần này Hoắc Mạc Sâm hiểu lầm tai hại rồi.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm lại ghét cô, cực kì ghét bỏ giọng nói này.
Trần Đông Thụy đâu rồi?
Advertisement
Hắn bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho ngã nhào ra đất, toàn thân bị thương nhiều chỗ căn bản là muốn bò dậy cũng không bò nổi.
Còn Sở Vân lại càng.
Vì giải thích cho sự minh bạch của mình, cô lúc này sẽ không rời đi.
Hoắc Mạc Sâm ngồi dựa hoàn toàn trên ghế sofa, mặt mũi lạnh nhạt thờ ơ nhìn hai người kia.
Đối với mấy động tác vung chân vung tay linh tinh hiện giờ của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm chỉ càng thêm chán ghét.
Mà cái cảm giác chán ghét này hắn căn bản là không muốn chịu đựng nữa, hắn nắm chặt cốc trà trên khay lên trực tiếp ném về phía Sở Vân.
“Cheng!”
Sở Vân và Trần Đông Thụy đều có thể nghe thấy tiếng động này.
Ong ong.
Sở Vân dường như còn nghe được tiếng động đó đang nổ tung trong đầu, hơn nữa còn vang vọng không ngừng.
Thậm chí, cái con người mỏng manh yếu đuối như Sở Vân hoàn toàn không thể chống lại được sức mạnh bất ngờ như vậy, cả người cô ngã xuống, ót sau đầu đập xuống đất, âm thanh vang lên vô cùng thanh thúy.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Trần Đông Thụy câu lên một tia cười lạnh.
Bạch Tuyết Nhi gọi điện cho gã nói muốn gã chụp lại cảnh Sở Vân đang ở trên giường, không phải là muốn Sở Vân thân bại danh liệt hay sao, muốn Sở Vân hoàn toàn biến mất trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Thế thì còn cái gì trực tiếp hơn là để gã tự mình làm chứ?
Phải biết rằng, năm đó Hoắc Mạc Sâm là người tưởng rằng Sở Vân là bỏ đi cùng gã.
“Hoắc Mạc Sâm, mày động tay động chân với phụ nữ thì oai phong gì chứ! Có ngon thì cứ nhằm vào tao đây này! Không phải là mày đã có Bạch Tuyết Nhi rồi sao? Tao và Sở Vân có yêu nhau hay không liên quan đếch gì đến mày!”