Hoắc Thiếu sủng Kiều Thê - Chương 6 A Sênh, chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có
Lâm Hoàng Sanh cười đi qua lấy đi 800 từ trong tay Hoắc Đồng Sâm, cười nói với cảnh sát:
-Anh cảnh sát, thật ngại quá, vị hôn phu của tôi nói đùa thôi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Lâm Hoàng Sanh nói xong quay đầu nhìn Hoắc Đồng Sâm đang thất thần, giận trách:
-Còn không đi? Không nên đế đồng chí cảnh sát chậm trề thi hành nhiêm vu.
Hoắc Đồng Sâm lúc này mới lấy lại tinh thần vội vàng mờ cửa xe cho Lâm Hoàng Sanh, đưa tay đặt ờ trần xe phòng ngừa Lâm Hoàng Sanh lúc lên xe bị đụng vào đầu. Chờ Lâm Hoàng Sanh ngồi xuống, hắn mới đóng cửa xe, tiếp đó vòng tới ghế lái, thắt chặt dây an toàn, nổ máy xe rời đi.
Hoắc Đồng Sâm lái xe đến dưới nhà Lâm Hoàng Sanh, sau đó tắt máy dừng lại.
Lâm Hoàng Sanh nhìn ngón tay thon dài của Hoắc Đồng Sâm, chậm rãi mím môi ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Hoắc Đồng Sâm vẫn còn đang có chút ngây người nhìn Lâm Hoàng Sanh, phảng phất hết thảy đều giống như một giấc mộng.
Lâm Hoàng Sanh nghiêng đầu cười cười:
– Sao anh lại nhìn em như thế?
– A Sẽnh, em vừa rồi ở chồ đó gọi tôi là cái gì?
Suy nghĩ của Hoác Đồng Sâm tựa hồ vần còn ờ thời điếm bọn họ đứng trước cửa khách sạn.
Lâm Hoàng Sanh sững sờ, hơn nửa ngày mới phản ứng được điều mà mình nói lúc ấy, cảm giác chua xót trước nay chưa từng có, cô nhíu mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói:
-Em nói anh là vị hôn phu của em, em nói không đúng sao?
Ánh mắt sâu hút của Hoắc Đồng Sâm nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Sanh, giống như chìm trong giấc mộng, không dám cả cử động, chỉ sợ sơ ý một chút mộng liền tan.
Lâm Hoàng Sanh mím môi cười, cô duỗi cánh tay ôm lấy anh, sau đó nói:
– Đồng Sâm, em trở về rồi.
Đúng, cô trở về rồi, đây là lời đầu tiên cô muốn nói với anh sau khi cô một lần nữa sống lại, cô đã trở về! Từ lúc Tử thần một lần mang Lâm Hoàng Sanh đi, cô đã không còn sợ chết nữa, cô chỉ sợ không thể bảo vệ tốt người mình quan tâm, chỉ sợ không thế đem ké thù kéo xuống địa ngục cô từng đi qua.
Hoắc Đồng Sâm hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đưa tay ra cấn thận ôm lấy Lâm Hoàng Sanh:
– A Sênh, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Hoắc Đồng Sâm chỉ cho lời cô nói là cõ từ khách sạn trở về mà thôi, nhưng mà mặc kệ là loại nào, chỉ cần A Sênh trở về bên cạnh hắn là đã quá tốt rồi.
– Đồng Sâm
Lâm Hoàng Sanh vỗ vổ bả vai Hoắc Đồng Sâm, tiếp đó nghiêm túc, dù sao cô sống lại không chỉ có riêng chuyện cùng Hoắc Đồng Sâm nối lại tiền duyên, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhưng mà Hoắc Đồng Sâm cũng là người cô phải bảo vệ. Tuy bây giờ nói là tình yêu sẽ hơi quá, dù sao cô chỉ là chết qua một lần mà thôi, cô vẫn luôn biết Hoắc Đồng Sâm đối với cô rất tốt. Lúc trước cô không có tình yêu với anh, bây giờ cũng không phải bởi vì chết qua một lần liền sinh ra tình yêu, mà giống như vì sự áy náy mà muốn bảo vệ anh.
Cô có chuyện quan trọng hơn, phải đoạt lại công ty của ba từ trong tay Lệ Uẩn Nam, hơn nữa để cho Lệ uẩn Nam nếm được cái gì là mong mà không được, để cho Lâm Trỉêu Tuyết chết không yên lành!
Lâm Hoàng Sanh nghiêm túc nhìn Hoắc Đồng Sâm nói:
– Đồng Sâm, em cần trợ giúp của
anh
Cô quyết định hướng Hoắc Đồng Sảm tìm kiếm sự trợ giúp, chuyện này so với cô đơn thương độc mã đi đối phó Lệ Uẩn Nam cùng Lâm Triêu tuyết, phần thắng phải hơn rất nhiều.
– A Sênh, em nói đi, chỉ cần em muốn, chỉ cần tỏi có.
Hoắc Đồng Sâm chân thành nhìn Lâm Hoàng Sanh nói.
– Công ty của ba em sở dĩ xuất hiện vấn đề khủng hoảng kinh tế là bởi vì Lệ Uẩn Nam bẽn trong giở trò, khiến cho Lâm thị xuất hiện vấn đề ảnh hưởng đến uy tín. Cho nên ngân hàng không cho chúng ta vay, dần đến hạng mục cho vay không có cách nào được phê duyệt, điều này sẽ khiến Lâm thị trẽn dưới mấy ngàn người ờ hạng mục này không cách nào tiến hành, đồng nghĩa với việc nuôi bọn họ uống phí, tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, Lảm thị sẽ bị tuyẻn cáo phá sản.
Tác giả:Có ai thắc mắc sao nữ chính là Lâm Hoàng Sanh nhưng Hoắc thiếu lại gọi là A Sênh không nhỉ?