Hoắc Thiếu sủng Kiều Thê - Chương 8 Ta sẽ đoạt lại hết tất cả
Lảm Hoàng Sanh tiến tới nhẹ nhàng hôn lẽn má anh một cái, sau đó vừa cười vừa nói:
– Đồng Sâm, ngủ ngon.
Hoắc Đồng Sâm kiềm chế nhìn cô, sau đó nói cảu:
– Ngủ ngon.
Hoắc Đồng Sâm xuống khỏi ghế lái, đi đến bên cửa ghế phụ, sau đó mờ cửa xe, theo thói quen dùng tay đặt ờ trên cửa xe phòng ngừa cô đụng đầu. Lâm Hoàng Sanh nhìn hắn nói:
– Thật sự là em từ nhỏ đến lớn được người khác quá nuông chiều, cho nên cảm thấy hết thảy những chuyện này đều là chuyện đương nhiên, không nhìn thấy anh đối xử với em tốt đến như vậy, nhưng bây giờ em hình như có thể nhìn thấy rồi.
Hoắc Đồng Sâm nhìn cô, cười một cái nói:
– Tôi chỉ mong em vĩnh viển không nhìn thấy, em mãi mãi sẽ được bảo hộ như tiểu công chúa, sẽ không đế bất cứ điều gì khiến em ủy khuất.
Lâm Hoàng Sanh cúi đầu xuống, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, bình tĩnh lai kiên đinh bât cười:
– Cũng nên có một chút ủy khuất đế em còn trưởng thành, nhưng cũng khỏng phải em đang biết ơn những điều ấm ức đó, em vẳn như hận những kẻ đã ức hiếp mình, nhưng mà chính em cũng đã mạnh lên, tự mình trưởng thành hơn, đây mới là điều tốt nhất, đáng giá đế em ghi nhớ cả một đời.
Hoắc Đồng Sâm nhìn cô, anh luôn cảm thấy Lâm Hoàng Sanh cùng với trước đó không giống nhau lẳm, nhưng mà không thế nói rõ là khác ở chỗ nào.
Lâm Hoàng Sanh về đến nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, quản gia cùng bảo mẫu đều nơm nớp lo sợ. Bảo mẳu trông thấy Lâm Hoàng Sanh, cơ hồ là khóc chạy tới:
– Tiểu thư, cô cuối cùng cũng trở về rồi, phu nhân sắp vội muốn chết, đã trách mắng sai người ra ngoài tìm tiểu thư.
Lâm Hoàng Sanh nhìn thấy người sau đang chạy đến, Tô Như đôi mắt sưng đỏ, lập tức chạy tới ôm lấy cô, nước mắt chảy xuống:
– Mẹ, ta trở về rồi, con gái trở về rồi
Đây là lần thứ hai cô nói cô trở về rồi, lần đầu tiên là nói với Hoắc Đồng Sâm, lần thứ hai là nói với mẹ của mình.
Tô Như đã sớm khóc đến không nghĩ được gì, thấy con gái của mình cũng khóc, lập tức vỗ bờ vai của cô nói:
-Con gái ngoan, trở về là tốt rồi, khỏng khóc, không khóc, ta biết đều là ba con sai, ba con không nên ép buộc con cùng Hoắc Đồng Sảm kết hôn.
Lâm Hoàng Sanh buông ra Tô Như, vừa cười vừa nói:
-Mẹ. Không phải ép buộc, lần này là con tự nguyện.
Lâm Hoàng Sanh vừa nói xong, đã nhìn thấy Lâm Đông từ phía sau đi ra. Ông vẫn nghiêm túc như trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong ánh mắt là sự lo lắng cho con gái của mình.
Lâm Đông nhìn cô nói:
-Muộn như vậy con còn chạy đi nơi nào?
Lâm Hoàng Sanh cười đi qua, ôm lấy ba của mình, làm nũng nói:
-Ba, con ngày mai sẽ phải kết hôn, ba còn muốn nghiêm khắc như thế? Con không vui.
Lâm Đông hơi sững sờ, lập tức thỏa hiệp nói:
-Biết mình sắp kết hôn, còn chạy loạn? Chuyện kết hôn đã là chuyện của người lớn, sao còn tự do phóng khoáng như vậy? Ba biết lần này con ủy khuất, ba thật sự là…
– Không phải lỗi của người.
Lâm Hoàng Sanh lập tức cắt ngang câu nói của Lâm Đông, sau đó nói:
-Ba, gả cho Hoắc Đồng Sâm là con tự nguyện.
Lâm Đông có chút nghỉ ngờ nhìn Lâm Hoàng Sanh, tiếp đó hỏi:
-Trước đó ba phản đối con cùng Lệ Uẩn Nam, là bởi vì ba biết hắn rắp tâm hại con
-Ba, con biết sai, đều tại con, là con dẫn sói vào nhà.
Lâm Hoàng Sanh mím môl cúi đầu nói.
Lâm Đông thấy vậy thêm hồ nghi, con gái của mình đây là thế nào, sao lại thoáng cái đẫ thông suốt như vậy?
Lâm Hoàng Sanh vừa cười vừa nói:
– Con sẽ giúp ba đoạt lại công tỵ từ trong tay hắn.
– Sênh nhỉ, con trưởng thành thật