Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 156
Nụ hôn của anh nồng nhiệt ngang ngược, như thế muốn nuốt chửng cô.
Hoắc Vân Thành tự hỏi bản thân không phải loại đàn ông dễ xúc động, mấy năm nay anh không hề có hứng thú gì với phụ nữ, cho dù là loại người chủ động dụ dồ như Từ Uyển Nhi, trước giờ anh cũng không hề dao động, thậm chí còn chán ghét.
Nhưng Thư Tinh, lại khiến anh khó kiềm lòng hết lần này đến lần khác, người phụ nữ này đã rót cho anh canh mê hồn gì?
Có phải thật sự như Hoắc Thiến và mẹ Hoắc đã nói, Thư Tinh là hồ ly tinh thích dụ dồ đàn ỏng?
Trong đầu hiện lẻn cảnh tượng Thấm Tuấn Ngôn nắm tay Thư Tinh trong ảnh, tròng mắt Hoắc Vân Thành u ám, dùng sức khiến nụ hôn sâu hơn.
Anh phải dùng hành động thực tế để nói cho Thư Tinh biết, anh mới là chồng chưa cưới của cỏ!
Nụ hôn đột ngột kéo đến, khiến Thư Tinh ngơ ngác.
Một giây trước người đàn ông này còn lạnh như băng, một giây sau lại nóng như lửa.
Đầu óc Thư Tinh trống rồng, tim đập mạnh, gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Không thế không nói, kỹ thuật hôn của Hoắc Vân Thành rất tuyệt, Thư Tinh có hơi không chống đỡ nổi.
Hai tay cô dùng sức đè lên lồng ngực Hoắc Vân Thành, muốn đấy anh ra, nhưng lại càng kích thích anh hơn.
Bàn tay của Hoắc Vân Thành, vén áo của Thư Tinh, thò vào trong…
Gió lạnh ập đến, sau đó bàn tay nóng bỏng của anh phủ lên ngực cô, như một ngọn lửa lớn, đốt cháy toàn thản Thư Tinh.
“Anh đủ rồi đấy, Hoắc Vân Thành!” Thư Tinh giật mình, hoàn hồn lại, mạnh mẽ tát một bạt tai lên gương mặt điển trai hoàn hảo không tỳ vết trước mặt.
Tiếng bốp lanh lảnh vang lên, nhiệt độ trong phòng làm việc của tổng giám đốc, lập tức hạ xuống mấy độ.
Cơn đau trên mặt, khiến lửa nóng trong lồng ngực của Hoắc Vân Thành như bị người ta tạt một thau nước lạnh.
Hoắc Vân Thành buông Thư Tinh ra, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ khó tin.
Cô đánh anh?
Vì ban nãy anh hôn cô?
Lần đầu tiên anh hôn cô, cô hung hăng cắn môi
anh.
Lần thứ hai anh hôn cô, cô lại mạnh mẽ tát anh.
Thư Tinh chán ghét bị anh chạm vào như vậy sao?
Đối với Thấm Tuấn Ngôn, đối với Lâm Nam, cô luôn tươi cười như hoa, tại sao đối với anh lại lạnh nhạt vô tình như thế?
Là vờ thả để bắt, hay cô hoàn toàn chán ghét anh?
Hoắc Vân Thành cau chặt mày, sắc mặt âm u đến đáng sợ: “Thế nào, kỹ thuật hôn của tôi không bằng Thấm Tuấn Ngôn? Hay không bằng Lâm Nam? Khiến em ghét như thế?”
Hoắc Vân Thành đang nói gì thế?
Sao anh có thế nhục nhã cô như vậy?
Thư Tinh phẫn nộ trừng Hoắc Vân Thành, khóe mỏi cong lẽn nụ cười châm chọc: “Hoắc Vân Thành, anh là tên khốn! Cho dù tỏi có thích Thấm Tuấn Ngôn, thích Lâm Nam, vậy thì thế nào? Chẳng phải anh cũng thích Đường Đường đấy sao? Anh chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn?”
Đường Đường…
Mi tâm Hoắc Vân Thành nhúc nhích, gương
mặt điển trai hơi dao động.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe đế ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Đúng vậy, sao anh có thể hôn người con gái khác được?