Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 167
Đôi mắt của Thư Tinh cũng lạnh đi vài phần, cô kéo Annie ra, tự lên làm mẫu.
“Đầu thấp một chút, tay giơ cao một chút, nhất là phải chú ý ánh mắt, phải thế hiện được cảm giác cao ngạo không thể chạm tới.” – Thư Tinh đứng bên cạnh Thẩm Tuấn Ngôn, tay trái đặt trên vai anh, thế hiện ra kiểu khí chất lãnh diễm ấy một cách vỏ cùng nhuần nhuyễn.
“Đúng, chính là cảm giác này.” – Nhiếp ảnh gia bật ngón cái, khen Thư Tinh không ngớt.
Thư Tinh và Thấm Tuấn Ngôn đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, giống như tiên đồng ngọc nữ.
Hoắc Vân Thành ngồi đó suốt nãy giờ đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Nơi anh đi qua như đóng băng lại, khiến người ta như rơi vào hố băng.
Hoắc Vân Thành bước thẳng lên sân khấu quay chụp, anh kéo Thẩm Tuấn Ngôn ra, tự mình đứng bên cạnh Thư Tinh, lạnh lùng nói: “Để tôi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Hả?” – Thư Tinh kỉnh ngạc nhìn Hoắc Vân Thành.
Anh ta lại lên cơn gì nữa?
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc nhìn cô: “Không phải muốn thị phạm sao? Tôi làm cho.”
Môi anh cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, Thư Tinh càng ngày càng to gan rồi, dám anh anh em em với Thấm Tuấn Ngôn ngay trước mặt anh.
Lại còn lấy danh là làm việc.
Coi như anh chết rồi chắc?
Thư Tinh:”…”
Một quảng cáo nhỏ nhoi như vậy còn phải để Hoắc tổng tài tự mình thị phạm ư?
Thẩm Tuấn Ngôn:
Anh tốt xấu gì cũng là ảnh đế đang nối tiếng, còn cần Hoắc Vân Thành thị phạm cho anh ư?
Song, Hoắc Vân Thành như tự mình đem theo hào quang vậyẼ anh vừa đứng lên sân khấu, quần chúng đều chăm chú nhìn, không thua kém gì Thẩm Tuấn Ngôn cả.
“Hoàn mỹ quá!” – Đôi mắt của nhiếp ảnh gia lóe lên sự kinh diềm, so với Thấm Tuấn Ngôn, Hoắc Vân Thành đứng cùng với Thư Tinh càng xứng đôi, đúng là rất đáng kinh ngạc.
“Được rồi, Hoắc Vân Thành, chúng ta vẫn nên nhường cho nhân vật chính hôm nay tới quay chụp
đi.” – Thư Tinh nhìn sang Annie đang đùng đùng tức giận và Thấm Tuấn Ngôn với đôi mắt u ám, lông mày giật giật, nói.
Thư Tinh vừa định xuống sân khấu, đột nhiên ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần rung lắc mạnh mẽ.
Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy chiếc đèn chùm trên trần đang đột ngột rơi xuống, hướng thẳng về phía Thư Tình.
“Cẩn thận!” – Ba tiếng nói vang lên cùng lúc.
Hoắc Vân Thành, Thẩm Tuấn Ngôn và Bruce cùng hét lên, cuối cùng là Hoắc Vân Thành nhanh tay nhanh mắt, anh ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ của Thư Tình, quay người ngã xuống đất, bảo vệ Thư Tình trong lồng ngực mình.
Thư Tinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi ngã xuống cùng với Hoắc Vân Thành.
Cùng lúc đó, ầm một tiếng, chiếc đèn rơi xuống đất vỡ tan.
Trong đó có một mảnh thủy tinh găm vào chân Thư Tình, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng, nhìn thấy mà phát hoảng.
“Em không sao chú?” – Ánh mắt trầm tĩnh của Hoắc Vân Thành ánh lên sự quan tâm và căng thẳng, anh bế ngang Thư Tinh lên: “Tôi đưa em tới bệnh viện.”
Thư Tinh vùng vẫy một chút: “Anh thả tôi xuống.”