Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 192
“Thư Tinh, tao sẽ không tha cho mày…” cả người Hạ Tinh Tinh phát run, mặt cắt không còn giọt máu, cô ta cảm nhặn được cảm giác tử vong gần kề.
“Tiết kiệm chút sức lực đi.” Thư Tinh mặt không biếu cảm nhíu hàng lông mày thanh tú, chuẩn bị xuống hồ cứu Hạ Tinh Tinh.
Dù sao đi nữa Thư Tinh cũng không muốn chết người.
Thư Tinh đi về phía trước mấy bước, đang định xuống nước, chợt nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng hét chói tai: “Thư Tinh, cô thế mà lại đấy Hạ Tinh Tinh xuống nước!”
Cái quỷ gì vậy?
Đẩy Hạ Tinh Tinh xuống nước?
Thư Tinh vô ý thức quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Thiến đang hung hăng bước về phía bên này.
Bên cạnh Hoắc Thiến còn có một người con trai thân hình cao lớn, đeo mắt kính gọng vàng, là Lẽ Thiên Kình – bạn học kiêm người theo đuổi Hoắc Thiến.
Hôm qua sau khi nhận được tin nhân của Từ Uyến Nhi, từ sáng sớm Hoắc Thiến và Lê Thiên Kình đã đến Hồ Tinh Nhân.
Ban đầu Hoắc Thiến không hiểu ý nghĩa tin nhắn kia của Hồ Uyển Nhi lắm, nhưng khi cô ta nhìn thấy Hạ Tinh Tinh và ThưTnh thì đã hiếu.
Thì ra Từ Uyến Nhi muốn mượn đao giết người, dùng Hạ Tinh Tinh đế diệt trừ Thư Tinh.
Nhưng ai ngờ Hạ Tinh Tinh vô dụng như vậy, không những không đẩy được Thư Tinh xuống hồ
mà chính bản thân lại rơi xuống nước.
Không muốn cứ thế uổng phí mất cơ hội tốt này, trong đầu Hoâc Thiến tức tốc lóe lên một ý, thế là cô ta dằn theo Lên Thiên Kình trực tiếp đi về phía Thư Tình.
Thư Tinh không đế ý tới Hoắc Thiến, lại bị Hoắc Thiến giữ lại.
“Cô làm gì vậy?” Thư Tinh nhíu mày.
“Thư Tinh, đồ hung thủ giết người!” Hoắc Thiến nhếch mép, lớn tiếng hô.
“Cỏ nói nhẵng nói cuội cái gì đấy?” Thư Tình dùng sức đấy Hoắc Thiến ra.
Hoắc Thiến té lản trẽn đất: “Tôi tận mắt nhìn thấy cô đẩy Hạ Tinh Tinh xuống dưới hồ, bây giờ cô lại còn đẩy tôi, cô muốn giết người diệt khấu hả?”
Thư Tinh: ???
Từ lúc nào lại thành cô đẩy Hạ Tinh Tinh xuống hồ rồi?
Rõ ràng là Hạ Tinh Tinh đấy cô có được không?
Hoắc Thiến rõ ràng là muốn hãm hại cô đây
mà.
Thư Tinh cảm thấy hơi bực mình, cô từ trên cao nhìn xuống Hoắc Thiến với ánh mắt như nhìn đứa đần: “Hoắc Thiến, cô mù rồi hả?”
Nói xong liền không đế ý tới Hoắc Thiến nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Trên mặt hồ đã không thấy Hạ Tinh Tinh vùng vẫy ban nãy nữa…
“Lê Thiên Kình, cậu còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau bắt hung thủ giết người Thư Tinh này lại, đừng đế cho cô ta chạy!” Hoẳc Thiến chật vật bò dậy từ dưới đất, trừng mắt nhìn Lẻ Thiên Kình bên cạnh.
Lê Thiên Kình lè người theo đuổi cuồng nhiệt của Hoắc Thiến, hôm nay Hoắc Thiến cố ý dẫn theo cậu ta tới chính là vì đế dễ dàng đối phó với Thư Tinh hơn.
Hiện tại quả nhiên là dùng tới câu ta.
Lê Thiên Kình luôn xem Hoắc Thiến là nữ thần, nghe thấy Hoắc Thiến phân phó, cậu ta vội vàng gật đầu, bước nhanh về phía Thư Tinh chặn đường đi của cô: “ThưTình đúng không? Cô giết người còn muốn chạy?”
Thư Tinh cạn lời, cô nhíu mày nhìn thoáng qua mặt hồ, trầm giọng nói: “Bây giờ đi cứu Hạ Tinh Tinh
còn kịp, nếu cậu cứ tiếp tục cản trở tôi thì cô ta sẽ chết chìm, cậu nói xem, tới lúc đó ai mới là hung thủ?”