Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 193
Giọng nói của Thư Tinh mặc dù không lớn nhưng khí thế vỏ cùng mạnh mẽ khiến cho Lê Thiên Kình giật mình, cậu ta vô ý thức muốn tránh ra.
Thế nhưng Hoắc Thiến hừ lạnh một tiếng, ngăn cản nói: “Thiên Kình, cậu đừng nghe cô ta, bốn con mắt của hai người chúng ta đều nhìn thấy, là Thư Tinh đấy Hạ Tinh Tinh xuống hồ nước, nếu Hạ Tinh Tinh thực sự xảy ra chuyện gì thì hung thủ cũng là Thư Tinh, chẳng liên can gì tới chúng ta cả! Cậu ngăn cô ta lại đừng đế cô ta chạy mất, tôi lập tức gọi cảnh sát!”
Thấy Hoắc Thiến nói vậy, Lê Thiên Kình chân chó nịnh nọt nói: “Thiến Thiến, cậu yên tâm, có tôi ở đây cô ta chạy không thoát đâu.”
Mà lúc này Hoắc Thiến cầm điện thoại di động lên, bấm 110: “Alo, chào anh, cảnh sát phải không? HỒ Tinh Nhân bên này có người bị đẩy xuống hồ, đúng, ở HỒ Tinh Nhân, các anh mau tới đây!”
Sắc mặt Thư Tinh lạnh xuống, Hạ Tinh Tinh đuối nước, Hoắc Thiến ngăn không cho cô xuống hồ cứu người, hiện tại lại gọi cho 110 chứ không phải 120, Hoâc Thiến rốt cuộc là có rắp tâm gì?
“Thư Tinh, tôi đã báo cảnh sát, cỏ chạy không thoát đâu!” Trong con ngươi Hoắc Thiến thoáng hiện lên vẻ ngoan độc.
Chỉ cần có thể đối phó vói Thư Tình thì Hạ Tinh Tinh có chết đuối cũng có làm sao chứ?
Hạ Tinh Tinh không chết, Thư Tình cùng lắm chỉ có một cái tội là cố ý đả thương người, nhưng nếu Hạ Tinh Tinh chết, vậy thì tội danh của Thư Tinh là cố ý giết người, hai tội này không thế so sánh với nhau được.
Huống chi, Hạ Tinh Tinh chết, lại còn chết không đối chứng, đến lúc đó cảnh sát há chẳng phải chí có thế nghe khấu cung của cô ta hay sao?
Chỉ cần cô ta một mực nhận định rằng Thư Tinh đấy Hạ Tinh Tinh xuống hồ, hơn nữa còn có khấu cung của Lê Thiên Kình, tội danh giết người của Thư Tinh còn không phải là thành sự thật rồi hay sao?
Vừa nghĩ tới việc có thế diệt trừ cái gai trong mắt là Thư Tình, đáy mắt Hoắc Thiến không ức chế nổi mà lóe lên tia hưng phấn: “Thư Tình, đồ hung
thủ giết người nhà cô, cỏ cứ chờ ngồi tù rục xương nửa đời còn lại đi!”
Thư Tinh đỡ trán, Hoắc Thiến điên rồi…
Thư Tinh vừa định đấy Lê Thiên Kình đang chặn mình ra, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi nhanh tới, giọng nói trầm lạnh: “Có chuyện gì?”
Men theo âm thanh nhìn qua, xuất hiện trong tầm mắt Thư Tình là Thẩm Tuấn Ngỏn.
Anh ta thấy Thư Tinh đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại thì rất lo lắng, thế là dừng quay chụp, một đường tìm kiếm rồi tới đây.
Không ngờ nhìn thấy Hoắc Thiến và Lên Thiên Kình dây dưa với Thư Tình, còn loáng thoáng nghe thấy cái gì mà “hung thủ giết người”.
“Thẩm Tuấn Ngôn, anh tới đúng lúc lắm, Hạ Tinh Tinh bị rơi xuống nước.” Thư Tinh chí chỉ mặt hồ, giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh: “Tôi xuống dưới cứu cô ta, anh mau gọi cấp cứu.”
“ôi trời!” Thư Tinh còn chưa dứt lời, Thấm Tuấn Ngôn đã bước nhanh qua, quần áo cũng chưa kịp cải mà cứ thế bước xuống hồ nước lạnh như băng.
Thư Tinh hơi lo lắng nhìn Thẩm Tuấn Ngôn đang lặn dưới nước, nếu như cô nhớ không lầm, kỹ năng bơi lội của Thẩm Tuấn Ngôn khá là bình thường.
Cũng may, mấy phút sau Thấm Tuấn Ngôn đã tìm được Hạ Tinh Tinh đang đuối nước.
Thư Tinh vội vàng gọi cấp cứu: “Alo, Hồ Tinh Nhân có người bị đuối nước, xin mau đưa xe cứu thương qua đây.”
Thấm Tuấn Ngôn kéo Hạ Tinh Tinh, có hơi tốn sức bơi về phía bờ, Thư Tinh vội vàng đi qua giúp đỡ.
“Thấm Tuấn Ngôn, anh không sao chứ?” Thấy thể lực của Thấm Tuấn Ngôn không chống đỡ được nữa, Thư Tinh bơi về phía anh ta, cùng anh ta kéo Hạ Tinh Tinh vào bờ.
Thẩm Tuấn Ngôn lăc đầu, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: “Không sao.”
Hai người đồng tâm hiệp lực cứu Hạ Tinh Tinh lên bờ, đặt cô ta lên trên thảm cỏ.
“Hạ Tinh Tinh, cô sao rồi?” Thư Tinh vỗ vỗ khuôn mặt Hạ Tinh Tinh.