Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 194
Thế nhưng mât cô ta vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, môi tím bầm, không có bẩt kỳ phản ứng
gì-
Thư Tinh sờ mạch đập của Hạ Tinh Tinh, không thấy nhảy lẽn.
“Thư Tinh, Hạ Tinh Tinh chết rồi!” Hoắc Thiến tiến lên một bước, chỉ vào Thư Tinh lạnh lùng nói: “Là cô đẩy cô ta xuống hồ, hại cô ta chết chìm! Cô là hung thủ giết người!”
Giọng nói của Hoắc Thiến giống như tiếng vo ve của ruồi nhặng cứ không ngừng vang lên ở bên tai Thư Tinh, trong lòng hơi bực, cô quay đầu lại, lạnh lùng lườm Hoắc Thiến một cái: ‘Câm mồm!”
Hoắc Thiến trước giờ chưa từng thấy một Thư Tinh lạnh lùng như vậy, khí thế mạnh mẽ của cỏ ập vào mặt Thư Tinh khiến cô ta không khỏi ngẩn người lui về sau một bước.
Thư Tinh quỳ xuống đất, hai tay không ngừng đè lên ngực Hạ Tinh Tinh rồi ép xuống, làm hồi sức tim phổi cho cô ta.
Tình huống của Hạ Tinh Tinh bây giờ vô cùng nguy kịch, nếu đợi cấp cứu qua đây thì quá muộn, đến lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Cho dù là hiện tại, ThưTinh cũng không nắm chắc có thể cứu được Hạ Tinh Tinh.
Dù sao thì Hạ Tinh Tinh cũng đuối nước trong một khoảng thời gian quá dài.
Lúc đầu cô đã tính kĩ thời gian đi cứu Hạ Tinh Tinh, nếu cứu trong khoảng thời gian đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bị Hoắc Thiến và Lê Thiên Kình cản trở, thế là bỏ lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất.
Bây giờ Thư Tinh cũng chí có thế cố gắng làm hết sức.
Hồi sức tim phổi là việc yêu cầu thế lực, mười phút qua đi, cho dù tố chất thân thể Thư Tinh có tốt thì dần dần cũng có chút chật vật.
“Thư Tinh, cần tôi giúp một tay không?” Thấm Tuấn Ngôn ngồi xổm bên cạnh Thư Tinh, thấy cô mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi, hơi đau lòng hỏi.
Thư Tinh lắc đầu: “Không cần, anh đi thúc dục xe cứu thương đi.”
Thẩm Tuấn Ngôn đứng lẽn gọi điện thoại, Hoắc Thiếm châm chọc khiêu khích nói: “ThưTình, cô đừng giả mù sa mưa, Hạ Tinh Tinh đã chết rồi, cô còn diễn kịch cho ai xem? Đừng tưởng hiện giờ cô làm trò là có thể thay đổi sự thực cô là hung thủ giết người!”
Thư Tinh ngoảnh mặt làm ngơ, vần chuyên tâm làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh.
Hoắc Thiến đang muốn tiếp tục mờ miệng, xa xa liền truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.
Một chiếc xe cảnh sát đang đi về phía Hồ Tình Nhân.
Hoắc Thiến không kìm được kích động, cô ta lạnh lùng nhìn Thư Tình đang quỳ trên mặt đất làm hồi sức tim phối: “Thư Tinh, cảnh sát tới rồi, hung thủ giết người nhà cỏ không thoát được đâu!”
Thấm Tuấn Ngôn cúp điện thoại, nghe thấy những lời này của Hoắc Thiến không khỏi nhíu lại hai hàng lông mày: ‘TÔI cảnh cáo cô, đừng vu oan Thư Tinh!”
“Tôi vu oan cô ta? Hừ, tôi tận mắt nhìn thấy.”
P-Sll — I I – * – TI- : -I—1–..- __
Đối mắt Hoắc Thiến vừa chuyến, tầm nhìn rơi trên người Thẩm Tuấn Ngôn: “Anh và Thư Tình có quan hệ như thế nào? Sao quan tâm cô ta như vậy?”
“Không liên quan gì tới cỏ!” Thấm Tuấn Ngôn lạnh lùng mờ miệng, không để ý tới Hoắc Thiến nữa, anh ta đi tới bên cạnh Thư Tình, tự tay thay cô lau mồ hôi trên trán: ‘ThưTinh, không sao chứ? Cấp cứu đến ngay đây.”
“ừ.” Thư Tình gật khẽ, giờ khắc này, ngoại trừ dồn toàn lực làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh ra thì cô không còn để ý được nhiều như vậy nữa.
Mà tình trạng của Hạ Tinh Tinh vẫn không có bất cứ khởi sắc nào…
Tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, rất nhanh liền đến gần Hồ Tinh Nhân, hai cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Hoắc Thiến vừa nhìn thấy cảnh sát thì liền bước ra nghênh đón, cô ta chỉ vào Thư Tinh, nói: “Là cô ta, chính là cô ta! Là ThưTinh đẩy Hạ Tinh Tinh xuống Hồ Tình Nhân!”
Theo hướng chĩ của Hoắc Thiến, cảnh sát nhìn qua, chỉ thấy Thư Tinh đang quỳ trẽn mặt đất, vẻ mặt chuyên chú làm hồi sức tim phổi cho Hạ Tinh Tinh.
“Qua xem thử.” Nam cảnh sát lớn tuổi hơn một chút mở miệng nói.