Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 288
“Vậy sao?” Khóe mắt Hoắc Vân Thành liếc nhìn màn hình điện thoại của Thư Tình, ngồi xuống cạnh Thư Tình, ánh mắt nóng rực: “Em có muốn thỏa mãn yêu cầu của cư dân mạng không?”
Thư Tình sửng sốt: “Cái gì?”
“Nhiều người ghép CP chúng ta như vậy, chắc em không muốn khiến họ thất vọng đâu nhỉ?” Hoắc Vân Thành cong môi, nhìn Thư Tình với vẻ như cười như không.
Thư Tình: ……
Da mặt người đàn ông này còn dày hơn tường thành!
Nghĩ ngợi, cô lên tiếng: “Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, hai tháng sau, sẽ cho anh đáp án.”
Hoắc Vân Thành nhướng mày, khẽ gật đầu, trầm thấp nói bên tai Thư Tình: “Đừng để tôi đợi lâu quá.”
Hơi thở ấm nóng của anh, trêu chọc Thư Tình ngứa ngáy.
Sắc mặt ửng hồng, Thư Tình vội vàng chuyển chủ đề: “Khi nào chúng ta trở về.”
“Qua vài ngày nữa.” Hoắc Vân Thành thản nhiên nói.
“Anh không cần mau chóng trở về xử lý chuyện công ty sao?” Thư Tình mím môi.
Hoắc Vân Thành mỉm cười: “Để Lâm Nham Phong về trước xử lý là được, vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi mới đi.”
“Được thôi…”
Thư Tình hơi bất ngờ, một kẻ cuồng công việc như Hoắc Vân Thành, vậy mà cũng muốn nghỉ ngơi.
Thư Tình xem giờ, đã rất trễ rồi, nhưng Hoắc Vân Thành lại không có ý định rời khỏi.
Cô hắng giọng, ra lệnh đuổi khách: “Hoắc Vân Thành, tôi muốn nghỉ ngơi, anh về phòng mình đi.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thành u ám, người phụ nữ này gấp không chờ nổi muốn đuổi anh đi đến vậy sao?
Thư Tình đẩy đưa lôi kéo Hoắc Vân Thành ra ngoài cửa phòng, Hoắc Vân Thành thản nhiên liếc cô: “Ngày mai gặp.”
Lâm Nham Phong đang ở trước cửa, nở nụ cười trêu chọc, nhìn Hoắc Vân Thành bị Thư Tình đẩy ra khỏi phòng.
Hoắc Vân Thành mở cửa, sải bước vào phòng mình, lên tiếng hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Có chuyện gì?”
Lâm Nham Phong cười tủm tỉm lấy một quyển sách đưa cho Hoắc Vân Thành: “Chủ tịch, quyển sách này rất hợp với anh đấy.”
“Đây là sách gì?” Ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Vân Thành lướt qua bìa sách.
Chỉ thấy vài chữ lớn bên trên, bỗng lọt vào tầm mắt: “72 kế cua gái”.
72 kế cua gái?
Thứ quỷ quái gì vậy?
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc Lâm Nham Phong, môi mỏng khẽ nhếch, lên tiếng với giọng điệu cực kì khinh thường: “Nhàm chán!”
Bàn tay với khớp xương rõ ràng, lại nhận lấy quyển sách từ trong tay Lâm Nham Phong.
Lâm Nham Phong đi theo sau lưng Hoắc Vân Thành, cung kính nói: “Chủ tịch, ngày mai tôi trở về thành phố A.”