Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 291
“Thử xem duyên phận của chúng ta thế nào.” Thư Tình mím môi nói.
Hoắc Vân Thành hứng thú, thản nhiên phát ra một âm tiết: “Hửm?”
“Anh đi bên kia, tôi sẽ đi hướng ngược lại, nếu như vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp nhau, cho thấy rõ chúng ta có duyên.” Thư Tình giải thích.
Hoắc Vân Thành suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được.”
“Anh đi trước.” Sợ Hoắc Vân Thành gian lận, Thư Tình chỉ về phía trước.
Hoắc Vân Thành nhìn sâu vào Thư Tình: “Tôi sẽ chứng minh, chúng ta có duyên phận.”
Dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Vân Thành dần dần đi xa trong tầm mắt cô, tâm trạng của Thư Tình, hơi hỗn loạn.
Cô không biết tình cảm mình dành cho Hoắc Vân Thành rốt cuộc là gì.
Động lòng? Hình như có một chút.
Thích? Hình như cũng có một chút.
Nhưng mà, cảm giác đó, là yêu sao?
Bản thân Thư Tình cũng không nói rõ được.
Cô chỉ biết, trước Hoắc Vân Thành, cô chưa từng có cảm giác như vậy với bất kỳ ai.
Nhưng mà, Thư Tình cũng biết, trong lòng Hoắc Vân Thành vẫn có một cô gái khác – Đường Đường.
Cô sợ.
Cô sợ Hoắc Vân Thành xem cô là thế thân của Đường Đường, cô sợ anh theo đuổi cô, cũng chỉ vì Đường Đường.
Cô có nên chấp nhận sự theo đuổi của anh không?
Hít sâu vài hơi, Thư Tình đuổi đi những cảm xúc không giải thích được, chậm rãi dạo bước trên con đường Paris không mục đích.
Hoàng hôn mặt trời lặn, Thư Tình vẫn không gặp được Hoắc Vân Thành.
Cho nên…giữa hai người họ, quả thật không có duyên sao?
Khóe môi nở nụ cười tự giễu, mang theo cảm giác chua xót, Thư Tình đang định gọi xe về khách sạn, đột nhiên bị một công viên cách đó không xa thu hút sự chú ý.
Công viên này…sao lại quen thuộc đến thế?
Như thể ngày trước cô đã từng đến đây.
Từng mảnh ghép mơ hồ xẹt qua trong đầu Thư Tình, hình như cha mẹ cùng đưa cô đến đây.
Thư Tình xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại gì đó, nhưng lại không nhớ nổi.