Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 119 Gặp ai là quyền tự do của anh
Chương 119: Gặp ai là quyền tự do của anh!
Sau khi cúp điện thoại, ôn Noãn ngồi thần thờ một hồi lâu.
Làm sao có thể thật sự không quan tâm được?
Sao có thể đây!
Rốt cuộc cô và anh đã trải qua một khoảng thời gian nồng nhiệt với nhau, hơn nữa cồ cũng được anh cưng chiều!
Dù thế nào đi nữa… Cô thích anh!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, đang định khởi động xe thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Ôn Noãn bắt máy, giọng điệu vần dịu dàng.
“Hoắc Minh…”
ở đầu dây bên kia, Hoắc Minh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vẫn có phần ngơ ngác.
Giờ anh chợt nhớ ra, hình như đã gần một tuần anh không gặp cô, buổi tối khi anh về thì cô đã ngủ, đến lúc anh rời đi thì cô chưa thức dậy…
Giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Đang ở đâu?”
“Đang chuẩn bị về nhà.”
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ trở về ăn cơm, em làm chút đo ăn nhé.”
Ôn Noãn im lặng vài giây rồi nói “vâng/
Sau khi cúp điện thoại, cô vuốt nhẹ điện thoại còn hơi ấm, tâm trạng có chút phức tạp.
Kỳ thực với mối quan hệ hiện giờ giữa cồ và Hoắc Minh, việc anh gọi điện bảo cô nằm trên giường là chuyện bình thường, nhưng bảo cô nấu ăn… thì có hơi dư thừa!
Cuộc sống gia dinh ngọt ngào đó giống như độc dược bọc đường mà ôn Noãn từng sẵn lòng ăn.
Giờ đây, anh đang đuổi theo ánh trăng của mình.
Mà Ôn Noãn đã không còn thuốc chữa!
Không có thím ở nhà, ôn Noãn đi siêu thị mua một ít rau cải.
Trả tiền xong, ở cửa vào siêu thị có vài người trẻ tuổi bước vào, cười tươi rói, nhét mấy tờ báo vào người cô.
“Bản thử nghiệm của bản tin buổi tối thành phố B đã được chỉnh sửa lại, mời chị xem nhé.”
“Có tin đồn scandal sốt dẻo của giới nhà giàu, nội dung giật gân hấp dẫn.”
Một tiếng hai tiếng chị gái, thân thiết vồ cùng.
Ôn Noãn không để ý, tiện tay nhét tờ báo vào túi rồi cất vào cốp xe.
Ve đến nhà, khi mở túi đồ ra chuẩn bị nấu ăn, cô mới phát hiện trang đầu của các tờ báo đều nói về Hoắc Minh.
Nói chính xác hơn thì đó là tin tức scandal giữa Hoắc Minh và Kiều An.
Họ tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc ở Hồng Kông.
Tại cửa khách sạn, Kiều An mặc một bộ váy dạ hội màu đen, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy góc áo của Hoắc Minh, khóe mắt ửng đỏ rõ ràng là mới khóc, nhưng cô ấy vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô ấy!
Hoắc Minh hơi xoay người lại…
Ống kính máy ảnh chỉ chụp được nửa gương mặt của anh, nhưng ôn Noãn có thể nhìn ra nồi hận và thương tiếc trong mắt anh!
Ôn Noãn nhìn những tờ báo này rất lâu.
Khi bừng tỉnh, cô cảm thấy toàn thân có chút cứng ngắc, cơ bắp đau nhức.
õn Noãn khẽ chớp mắt.
Cũng may tình cảm của cô dành cho Hoắc Minh còn trong giai đoạn nảy mầm, may mà cô vẫn có thế khống chế được trái tim mình.
Cô ném tờ báo sang một bên, bình tĩnh nấu ăn.
Hoắc Minh thích ăn hơi chua, nhưng dạ dày anh lại không tốt lắm.
Ôn Noãn làm món cá chanh, hầm canh xương và xào hai món rau cho anh.
Khi nấu xong đã gần bảy giờ.
Anh vẫn chưa về…
Ôn Noãn đang do dự có nên gọi điện hỏi thăm không thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Giọng của anh trong điện thoại nghe rất hay.
“Ôn Noãn… Tối nay tôi sẽ không trở về ăn! Có cuộc hẹn xã giao.”
“Muộn tí sẽ về.”
Ôn Noãn không tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu có uống rượu thì thuê tài xế lái xe đi.”
Hoắc Minh im lặng một lúc…
Cuối cùng anh nói: “Được!”
Sau khi cúp điện thoại, cô ngấn ngơ nhìn một bàn đầy dồ ăn rất lâu.
Hồi lâu, cô mới ngồi xuống, một mình im lặng ăn cơm.
Vần còn thừa rất nhiều đồ ăn nên cô liền để vào hộp, sau đó xuống nhà cho chó con.
Khi Hoắc Minh trở về chưa tính khuya lắm.
Tâm khoảng mười giờ rưỡi tối.
Anh thấy ôn Noãn đang ở trong khu vườn nhỏ dưới chung cư, cô đang ngồi xổm dưới gốc cây cho chó trắng ăn. Hoắc Minh biết cô thường xuống lầu cho chó ăn, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy.
Đêm đầu thu hơi se lạnh, cô mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm áo bóng chày.
Bộ quần áo này là của anh, có phần hơi rộng, khiến thân hình cô trồng đặc biệt nhỏ nhắn.
Hoắc Minh không đi qua.
Anh đứng cạnh xe, châm điếu thuốc lặng lẽ nhìn cô.
Anh nhìn ôn Noãn dịu dàng vuốt ve chó nhỏ, thấy cô ngắm nhìn hoa cỏ, nhưng lại không thấy cô tỏ ra vẻ khó chịu chút nào…
Một lúc sau, Ôn Noãn lại vuốt ve chú chó trắng rồi đi lên lầu.
Hoắc Minh bước tới chồ dưới gốc cây xem—
Tối nay cô làm món cá chanh.
Đáng lẽ đó là đồ ăn của anh, giờ lại nằm trong bụng chó!
Chó trắng không biết anh, nên đã sủa rất dữ dội…
Ôn Noãn trở về căn hộ, thấy điện thoại của cô có tin nhắn Zalo.
Bạch Vi đã gửi đến một đoạn video dài ba mươi giây.
õn Noãn mở ra xem.
Trong căn phòng riêng của câu lạc bộ cao cấp, có bảy tám người trong giới đang chơi đùa, trong đó có vài người ôn Noãn quen biết.
Đương nhiên còn có Hoắc Minh.
Và cả Kiều An!
Hoắc Minh tựa người vào ghế sô pha hút thuốc, Ôn Noãn thích dáng vẻ hút thuốc của anh, Kiều An ngồi bên cạnh anh chơi poker cùng những người khác, chắc là thua nên quay sang nói vài câu với Hoắc Minh.
Hoắc Minh khẽ cười…
Đoạn video kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen.
Ôn Noãn biết Bạch Vi có ý tốt nên cười bất dac dĩ.
Cô định xóa video thì cửa mở ra…
Hoắc Minh xuất hiện ở cửa.
Sơ mi trắng, quần xám được ủi thẳng phẳng phiu.
Anh mặc một chiếc áo gió màu đen bên ngoài.
Quần áo giống như trong đoạn video vừa fôi, cũng có nghĩa là tối nay anh đã gặp Kiều An.
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn anh.
Hoắc Minh thay giày, cởi áo khoác, rất thản nhiên nhìn sang phòng ăn.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Tôi ăn rồi!”
Hoắc Minh gật đầu.
Anh ngồi vào phòng ăn, vừa lật báo vừa thản
nhiên nói: “Nấu cho tôi một tô mì!”
Vừa dứt lời, anh lập tức khựng lại.
Những tờ báo anh đang cầm trên tay đều là những tin dồn nhảm scandal giữa anh và Kiều An, thậm chí có một số được chụp trong khách sạn, nhìn vô cùng mập mờ.
Anh nhìn ôn Noãn, hơi cau mày.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Khi tôi đi siêu thị mua đồ ăn, do người khác tiện tay nhét vào túi thôi.”
Hoắc Minh đặt tờ báo xuống.
Anh nhớ tới dáng vẻ của cô ở dưới lầu vừa rồi, hình như cô thực sự không để ý, trong một tuần anh không liên lạc với cô, có vẻ cõ sống khá tốt.
Rõ ràng là scandal giữa anh với người yêu cũ nhưng Hoắc Minh lại muốn gây khó dề cho õn Noãn.
Anh cười chế giễu.
“Không muốn hỏi sao?”
Dáng vẻ chất vấn của anh khiến ôn Noãn không thoải mái.
Cô cụp mắt, cười nhẹ: “Luật sư Hoắc yên tâm, tồi biết tự lượng sức mình sẽ không can thiệp vào đời tư của anh, anh qua lại với ai và gặp lại ai là quyền tự do của anh.”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó cười như không cười nhìn cồ.
Ôn Noãn cảm thấy không quan trọng nữa.
Cô nói rõ từng chữ một: ‘Vê việc tôi có quan tâm hay không, đó cũng là quyền tự do của tôi!”
Hoắc Minh cảm thấy ôn Noãn đã tiến bộ rồi.
Miệng lưỡi sắc bén, không chịu thiệt thòi chút nào!
Yết hầu anh chuyển động hai cái, rồi bảo cô đi nấu cơm.
Ôn Noãn còn đang mặc áo của anh, vì phải nấu ăn nên đã quay vào phòng ngủ thay quần áo rồi ra ngoài, Hoắc Minh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô khi cô đang nấu ăn.
Ôn Noãn có dáng người cân đối, ngay cả khi đang nấu ăn cô cũng đứng thẳng lưng.
Mái tóc nâu dài được buộc thành búi, đế lộ phần cổ mềm mại, cùng với đôi chân thon dài… Hoắc Minh đã lâu rồi không làm chuyện ấy, rất nhanh đã có cảm giác.
Anh đang định đi vào bếp thì điện thoại của ôn Noãn để trên bàn ăn sáng lên.
Là tin nhắn của Bạch Vi.
Máy hút mùi trong bếp quá ồn, ôn Noãn không nghe thây…
Hoắc Minh không biết tại sao, đã lấy điện thoại của cồ mở Zalo, sau đó anh đã nhìn thấy đoạn video mà Bạch Vi gửi trước đó.
Là đoạn quay anh gặp Kiều An tối nay…