NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 120 Chị dâu, hạnh phúc phải tự mình phấn đấu

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 120 Chị dâu, hạnh phúc phải tự mình phấn đấu
Prev
Next

Chương 120: Chị dâu, hạnh phúc phải tự mình phấn đấu!
Hoắc Minh xem lại lần nữa.
Chuyện như vậy ngay cả người trong cuộc là anh cũng không có cách đế giải thích, hơn nữa anh thật sự cũng không trong sạch.
Anh không trả lời.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là người yêu cũ, việc một cô gái suốt ngày chạy theo một người đàn ông thì ai cũng hiếu rõ đó là ý gì!
Hoắc Minh chỉ cảm thấy thú vị thôi!
Đối với đàn ồng thì đây là một chút kích thích nhỏ.
Nhưng anh lại không có ý định tái hợp với cô ta chứ đừng nói đến việc trở thành nhân tình.
õn Noãn không hỏi, anh cũng không có ý định giải thích.
Đúng lúc ôn Noãn mang mì ra, trong tay Hoắc Minh vẫn đang cầm điện thoại của cô.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Cuối cùng, vần là ôn Noãn lên tiếng trước: “Bạch Vi không có ý gì khác, anh đừng làm khó cồ ấy.”
Hoắc Minh đặt điện thoại xuống.
Anh cười chế giễu, như cười như không: “Em rất biết lo lắng cho người khác, sao lại không lo lắng cho bản thân?”
ôn Noãn hỏi anh ngược lại: “Hoắc Minh, anh là hy vọng tồi đế tâm hay khồng để tâm?”
Hoắc Minh thở hắt ra một hơi.
Anh không trả lời được!
Ôn Noãn biết hai người không thế giao tiếp với nhau, cô cụp mắt nhẹ, tự cười nhạo nói: “Bất kế là loại nào, tôi cũng có thể diễn cho anh xem!”
Bầu không khí thực sự rất buồn bực nên cô đổi chủ đề nói: ‘Anh ăn mì trước đi, tôi đi tắm trước!”
Vừa mới bước được hai bước thì cánh tay đã bị nắm chặt.
Cô quay người…
Hoắc Minh cau chặt mày.
Anh cũng không còn tâm tư ăn mì, chỉ giữ chặt lấy cánh tay của ôn Noãn, thực ra anh cũng không biết mình muốn nắm giữ cái gì…
Cũng không phải anh hối hận.
Thứ mà Ôn Noãn muốn anh không muốn cho, cũng không thể cho cô, bởi vì anh không muốn kết hôn!
Đau lòng?
Thật ra cũng không có bao nhiêu!
Chỉ là anh không quen với dáng vẻ như vậy của Ôn Noãn, ôn Noãn như bây giờ, khiến anh có chút xa
Cô khá lạnh lùng, như thể mọi thứ đều không
quan trọng.
Tối nay Hoắc Minh về sớm vì anh rất muốn làm tình với cô; nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của ôn Noãn; anh lại thấy nhàm chán vồ vị.
Có lẽ sau khi làm chuyện ấy xong càng cảm thấy khó chịu hơn.
Quan hệ giữa ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn duy trì như thế.
Anh không để cô đi; nhưng cũng không dỗ dành cô; cũng không có mồi ngày đúng giờ về căn hộ; đưa thẻ giao lương các kiểu.
Ôn Noãn cũng không quan tâm; nhưng dì Nguyễn lại có hơi nhịn không được nữa.
Vài ngày sau.
Dì Nguyền gọi điện tới; rủ ôn Noãn đi dạo mua sắm.
Sau khi nghe điện thoại; ôn Noãn ngầm nghĩ: Dì Nguyễn luôn siêng năng tiết kiệm; chăm lo nhà cửa; bây giờ lại chủ động rủ (Ti mua quần áO; rất có thể là muốn nói với cô về chuyện của Hoắc Minh.
Quả nhiên; dì Nguyễn cầm tấm thẻ ngân hàng trên tay cùng ôn Noãn đi mua sắm; đều là mua cho Ôn Noãn; còn nói con gái nhất định phải ăn mặc đẹp vào.
Ôn Noãn nghe theo bà ấy mua một vài cái.
Lúc uống cà phê; ôn Noãn chạm nhẹ vào tay dì
Nguyền: “Quần áo của con có rất nhiều, không cần lãng phí như vậy.”
Dì Nguyễn nhìn cô.
Sau đó, dì Nguyễn thấp giọng nói: “Chuyện giữa con và Hoắc Minh là sao vậy? Sao lại đột nhiên xuất hiện người yêu cũ, còn một cô gái xinh đẹp như vậy, sao suốt ngày cứ chạy theo đàn ông?”
Ôn Noãn cười nhẹ.
Cô uống tách cà phê rồi nói: “Đây là chuyện giữa bọn họ, dì Nguyền, con không tiện hỏi.”
Dì Nguyễn thương cồ.
Bà ấy thấp giọng chửi mắng: “Lúc cậu ấy theo đuổi con thì lái xe, tới lui đưa rước, còn đến bệnh viện chăm sóc, còn giúp đối phó với cố Trường Khanh…”
Dì Nguyền càng nói càng buồn bã: “Tại sao sau khi có được rồi thì không trân trọng nữa, lại biến thành mối quan hệ như vậy? Con có chỗ nào không sánh bằng cô ấy!”
Ôn Noãn đưa khăn giấy cho dì Nguyễn.
Dì Nguyền lau nước mắt nói: “Đừng trách dì nói nhiều! Dì đã từng ôm rất nhiều hi vọng, hy vọng Hoắc Minh sẽ quý trọng con.”
Ôn Noãn vồ vỗ mu bàn tay của bà ây.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh ấy đã nói rõ ngay từ đầu rồi! Không có gì đáng oán trách cả, hơn nữa, cô Kiều đó… Theo đuổi anh ấy là việc của cô ấy, đế mặc cho cô ấy theo đuổi là vấn đề của anh ấy. Dì Nguyễn,
con không có lý do gì đế trách người khác!”
Có lẽ Hoắc Minh không cảm thấy có vấn đề gì!
Nhưng trong mắt ôn Noãn, loại buông thả này đã đủ ái muội fôi!
Sau này ôn Noãn nhất định sẽ rời xa Hoắc Minh, sao phải tranh giành với một người phụ nữ không liên quan!
Cô nói với dì Nguyền rằng bây giờ cô muốn tạo lập sự nghiệp.
Dì Nguyễn được dồ, lúc này mới nguôi ngoai.
Bà ấy hết khóc thành cười: “Con nghĩ thông suốt được là tốt rồi! Tạo lập sự nghiệp cũng rất tốt.”
õn Noãn cùng bà ấy đi dạo một lúc, mua vài thứ trong nhà rồi đích thân tiễn dì Nguyễn về nhà.
Trở về căn hộ.
Ôn Noãn đoán Hoắc Minh sẽ không về ăn tối nên muốn làm món gì đó đơn giản.
Nhưng vừa mới nấu xong thì có tiếng gõ cửa.
õn Noãn khá là kinh ngạc, giờ này có thế là ai đến chú?
Nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu cầm mấy cái túi trên tay, vào nhà đã đặt chúng trước hiên rồi nói: “ôn Noãn, những thứ này đều là mẹ tôi bảo tôi mang đến đây cho cô.”
õn Noãn nhìn chúng, đều là những thứ khá đắt tiền.
Hai cái túi bạch kim phiên bản giới hạn, một chiếc dồng hồ kim cương hiệu Patek Philippe và một số phụ kiện.
Cồ vừa định lên tiếng từ chối thì Hoắc Minh Châu đã chạy tới bàn ăn, bưng phần thức ăn kia lên rồi không khách sáo ăn lấy ăn để.
Ôn Noãn:
Sau khi Hoắc Minh Châu ăn xong, mới có thời gian mở miệng: “Thật ngon quá! ôn Noãn, lát nữa cô làm lại một phần khác nhé.”
Dứt lời cồ ấy chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình.
“Ôn Noãn, tôi dẫn cô đi chơi nha!”
õn Noãn thu dọn chén đũa, mỉm cười: “Đi đâu vậy?”
Hoắc Minh Châu hiếm khi làm chuyện xấu, khuôn mặt xinh đẹp trông chẳng hề tự nhiên: “Đến một chồ rất vui, cô cứ việc đi theo tôi là được.”
õn Noãn rất thích cô ấy nên sau khi suy nghĩ cô đã dồng ý.
Hoắc Minh Châu đấy cô vào phòng thay dồ, tự mình chọn cho cô một bộ váy và trang sức.
Mặc một chiếc váy dài bằng vải sa gouache.
Vòng eo rất thon, đặc biệt xinh đẹp lãng mạn.
Kết hợp với màu tóc của ôn Noãn trông rất giống một nữ diễn viên hạng A nào đó.
Hoắc Minh Châu nhìn đến ngơ ngác, lẩm bẩm:
“Sao anh trai lại nỡ rong chơi bên ngoài chứ…” Nói xong, cồ ấy ngượng ngùng lè lưỡi.
Ôn Noãn không tức giận.
Cô lấy túi xách và mang một đôi giày cao gót màu da.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Hoắc Minh Châu sao dám nói ra chứ! Mẹ cồ ấy ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nhưng bà ấy không tiện xen vào chuyện của cặp vợ chồng trẻ nên đã đặc biệt dặn cô ấy đưa ôn Noãn đi “bắt gian”!
Bà Hoắc dặn như thế này: “Anh trai con đến tuổi này vẫn còn độc thân, khó khăn lắm mới gặp được một người tuổi Mèo, vậy mà còn bị anh con chọc tức bỏ đi! Minh Châu, con không thể để mặc anh mình như thế được!”
Hoắc Minh Châu: Được, được! Con lập tức đi xử lý!
Hoắc Minh Châu hỏi thăm Khương Duệ fôi đến gặp õn Noãn…
Khi Ôn Noãn hỏi về chuyện này, cô ấy thần thần bí bí nói: “Dù sao nơi đó cũng là một nơi rất vui!”
Hoắc Minh Châu lái xe tới đây, cô ấy để ôn Noãn ngồi xe của mình.
Ôn Noãn hoàn toàn không thế cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô ấy.
Nửa giờ sau, chiếc xe thể thao màu đỏ đậu trước câu lạc bộ “Lan Quế Phường”.
Người gác cửa nhận ra Hoắc Minh Châu.
Anh ta cúi chào, gọi một tiếng “Cô Hoắc”, nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang ôn Noãn, rất xinh đẹp, trước đây chưa từng gặp qua!
Đương nhiên Hoắc Minh Châu đã nhìn thây.
Cô ấy khá tự hào—
Là chị dâu tồi!
Ôn Noãn theo cô ấy đến khu VIp trên tầng ba, hỏi: “Cô còn mời thêm bạn bè khác khồng?”
Hoắc Minh Châu dừng lại trước cửa phòng 308.
Cô ấy mở cửa mời ôn Noãn đi vào, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng: “ừm, có không ít bạn.”
Ôn Noãn đi vào không chút đề phòng nào.
Đợi đến khi bước vào, thích ứng với ánh sáng trong phòng, cô ngây ra.
Những người trong căn phòng, trên cơ bản đều là người cô quen biết, chính là dam người Hoắc Minh, Khương Duệ, đương nhiên, Kiều An cũng ở đó…
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Châu.
Hoắc Minh Châu đã chạy rất nhanh…
“Chị dâu! Hạnh phúc phải tự mình phấn đấu!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 120 Chị dâu, hạnh phúc phải tự mình phấn đấu"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com