NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 121 ôn Noãn, gọi tôi là ông xã

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 121 ôn Noãn, gọi tôi là ông xã
Prev
Next

Chương 121: ôn Noãn, gọi tôi là ông xã!
Căn phòng trở nên yên tĩnh!
Đám đàn òng vốn đang uống rượu và chơi bài đều dừng lại nhìn õn Noãn.
Kiều An ngồi bên cạnh Hoắc Minh, tỏ thái độ như mình là nữ chủ nhân vậy.
Tình cảnh bây giờ của ôn Noãn thật khó xử.
Nói cô đến đây để chơi nhưng đâu có ai mời cò.
Nói cô đến đế bắt gian, cô và Hoắc Minh chẳng là gì của nhau cả…
Lần trước Diêu Tử An và cò có xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ, hắn là người đầu tiên mở màn trêu ghẹo, giọng điệu đầy ác ý: “Ngọn gió nào đã đưa ôn Noãn đến đây thế! Hay là cùng chơi nào?”
Ôn Noãn nhìn sang Hoắc Minh.
Hôm nay Hoắc Minh án mặc khá giản dị, áo sơ mi đen quần đen, anh đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Dáng vé phóng đãng như vậy, ôn Noãn chưa từng thấy bao giờ.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn ôn Noãn, có lẽ vì anh thấy không vui, nên không muốn giải vây cho cô.
Kiều An đột nhiên nghiêng người hôn Diêu Tử An, sau đó như cười như không nói: “Tử An, anh đừng trêu cô ôn nữa, một cô gái như cô ấy chắc là không dám chơi đâu!”
Ôn Noãn nắm chặt tay.
Lạ ì một người khác nữa nói cô không dám chơi! Kiều An là truyền nhân của Hoắc Minh hay sao!
Ánh nhìn Hoắc Minh sâu thăm thẳm.
Anh cứ nhìn chằm chằm ôn Noãn một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng nói: “ôn Noẫn em quay về trước đi!” Những lời này hoàn toàn không giữ chút thể diện cho ôn Noãn, giống như cô không biết thể thống gì mà đến bắt gian, nhưng lại không có bản lĩnh đem người đàn ông của mình đi!
Diêu Tử An cười chế nhạo.
Cuối cùng có thế nuốt trôi cục tức.
Lúc này có người lên tiếng nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng ép ôn Noãn nữa, chơi tiếp đi.” Bầu không khí náo nhiệt trở lạì…
Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng
vang lên: “Tôi dám chơi í’
Giọng nói rất nhẹ, gần như chìm hẳn trong tiếng ồn.
Nhưng Hoắc Minh vẫn nghe được, lời đó là do Ôn Noãn nói.
Anh hơi nheo mắt lạỉ, giọng điệu nghiêm nghị hơn trước: “ôn Noãn, về trước đi!”
Không ai dám lên tiếng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thế thấy Hoắc Minh đang rất không vuỉ.
Có lẽ do Ôn Noãn không nế mặt anh!
Trong không khí im lặng, Khương Duệ khẽ cười nói: “ôn Noãn nói dám chơi, chính là dám chơi thòi!”
Cậu ta kéo Ôn Noãn ngồi cạnh mình, rót một ly rượu vang đỏ cho cô.
“Nếu thua, chúng ta phải uống rượu ”
“Nếu thắng, có thể đặt ra yêu cầu cho bất cứ một người nào!”
“Không! Có! Giới! Hạn!”
Hoắc Minh đè thấp giọng nóì: “Khương
Duệ!”
Khương Duệ cười rất vui vẻ!
Cậu ta nóì: “Anh Hoắc Minh, không phái anh không dám chơi chứ? Kiều An đã dâng lên biết bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, sao đến lượt Ôn Noãn anh lại không nỡ rồi? Haha, rốt cuộc thì chị dâu chính thức sẽ khác, bảo vệ đồ ăn đúng không?”
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn.
Anh dập tắt tàn thuốc, hiếm khi tham gia vào cuộc chơi: “Tới đi!”
Thật ra cách chơi rất đơn giản, chỉ cần so điểm số lớn nhỏ!
Diêu Tử An đã thắng ờ hiệp đầu tiên, mặc dù hắn với ôn Noãn có xích mích nhưng suy cho cùng thái độ của Hoắc Minh luôn mập mờ, hắn không dám mạo hiếm.
Thế là hắn và Kiều An hôn sâu!
Mãnh liệt như lửa khiến người xem mặt đỏ tim đập.
Kiều An hôn xong, cười nũng nịu, nói với Hoắc Mình: “Nếu em thắng, em muốn hỏn sâu với anh!”
Hoắc Minh phớt lờ cô ta.
Bài trong tay ồn Noãn có số điếm nhỏ nhất nên cồ uống nửa ly rượu vang đỏ.
Da cô vốn đã trắng như tuyết nhưng khi uống xong nửa ly rượu, gương mặt cỏ có phần quyến rũ hơn bình thường! Khương Duệ ngồi bên cạnh, không có khả năng hoàn toàn thờ ơ, cậu ta nhìn ôn Noãn với ánh mắt yêu thích rất rõ ràng.
Những người có mặt ớ đây dù có mù đều có thế cảm nhận được!
Vừa vặn Khương Duệ đã thắng ván tiếp theo.
Trong phòng yên lặng.
Vãi! Có trò hay đế xem rồi…
Hoắc Minh ném bài trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn ôn Noãn.
Ôn Noẵn vẩn chưa kịp phản ứng, Khương Duệ đã nghiêng người tới, hai tay đặt lên hai bên đầu cô.
Chiếc mũi thẳng của cậu ta, chạm nhẹ vào mũi của ôn Noãn.
Ôn Noãn bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn…
Lòng mi dài của cô hơi cụp xuống, chóp
tai đều đấ ửng hồng, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Đôi mắt của Khương Duệ tối sầm lại…
Cố Trường Khanh ở trong góc phủi đi tàn thuốc, hắn thầm nghĩ, nếu mình là Khương Duệ, cho dù có bị Hoắc Minh đánh gãy chân, hắn cũng sẽ hôn ôn Noãn thật sâu.
Trong bốn năm yêu nhau, hằn chưa từng nếm trải qua mùi vị của cỏ.
Mọì người đều cho rằng Khương Duệ không cưỡng lại được việc hôn ôn Noãn, nhưng chỉ có ôn Noãn biết Khương Duệ sẽ không làm vậy, trong mắt cậu ta có sự trân trọng.
Yết hầu của Khương Duệ chuyển động vài cái, cậu ta thật sự rất muốn rất muốn hôn cỏ…
Nhưng cậu ta không làm vậy, cậu ta kề sát vào tai Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nghe cậu gọi một tiếng…ông xã!”
Xung quanh đều yên tĩnh.
Không ai dám lên tiếng!
Bới vì sắc mặt của Hoắc Minh cực kỳ khó coi!
Khương Duệ thiệt là, hôn một cái là được, chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước cũng chẳng hại gì. Nhưng cậu ta yêu cầu Ôn Noãn gọi một tiếng ỏng xã có phải hơi quá đáng rồi không? Hoắc Minh sau này sao ngủ với ôn Noãn được nữa?
Diêu Tử An ho nhẹ: “Khương Duệ, giỡn nhiêu đó được rồi!”
Hắn nháy mắt ra hiệu.
Khương Duệ ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh, như cười như không: “Anh Hoắc Minh dám chơi!”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc, từ từ thổi ra làn khói…
Kiều An mỉm cười.
Ha! Có lẽ Ôn Noãn muốn Hoắc Minh chú ý, cô ta thật sự nghĩ nhiều rồi! Mấy trò chơi nhỏ trong giới nhà giàu đó chẳng là gì cá, gặp dịp thì chơi, gọi một tiếng “ông xã” đã là nhẹ nhất rồi…
Hoắc Minh, anh căn bản không quan tâm chút nào!
Cuối cùng chỉ có ôn Noãn là người xấu hổ nhất!
Lúc này Khương Duệ lại cúi đầu, cơ thể cậu ta gần như đè lên người ớn Noãn, chỉ là không chạm vào mà thôi.
Ánh mắt và giọng của cậu ta đều rất dịu dàng: “ôn Noãn, gọỉ tôi tiếng ông xã.”
Ồn Noãn đã uống rượu, cô dám chơi!
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Duệ, chăm chú nhìn như thể trong thế giới của cô chỉ có duy nhất một mình Khương Duệ… Như thể cô và Khương Duệ là một đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm.
Đôi môi đỏ mọng của ôn Noãn khẽ mớ, giọng sàn sạt rất gợì cảm: “Khương Duệ… ông…”
Van chưa kịp nói từ cuối.
Tay cô bị nắm chặt, rồi bị lực kéo lên, sau đó cô rơi vào vòng tay ấm áp…
Hoắc Minh dần ỏn Noãn đi về phía cửa.
Anh ném ra một câu: “Tối nay cứ tính vào tài khoản của tôi.”
Xung quanh yên tĩnh…
Khương Duệ chỉnh lại quần áo.
Cậu ta nhún vai, mỉm cười với những người khác: “Tói đã nói anh Hoắc Minh chơi
không lạiL. ôn Noãn đi rồi, Kiều An hay cỏ gọi tôi một tỉêhg ỏng xã đi!”
Sắc mặt Kiều An tái nhợt.
Cồ ta thực sự không ngờ rằng Hoắc Minh lại quan tâm đến ôn Noẵn đến mức đó!
Chẳng phải anh rất yêu cô ta sao, anh cũng có thể nhìn cỏ ta hòn người khác, sao anh lại không chịu được việc ồn Noãn gọi người khác một tiếng ông xã!
Hoắc Minh dẩn ôn Noãn ra ngoàỉ.
Gió đêm thổi bay cơn say của cỏ.
Cồ muốn thoát khỏi tay anh nhung Hoắc Minh lại nắm rất chặt, khi họ đi đến bãi đậu xe, anh đẩy cô lên chiếc xe Bentley vàng kim của mình.
Sau khi lên xe, Hoắc Minh không lập tức lái xe ngay.
Anh giữ vô lăng, nhìn về phía trước.
“Minh Châu đưa em tới đây à?”
Ôn Noãn vốn còn đang uất ức nên quay mặt đi, không để ý đến anh.
Hoắc Minh nghiêng người nhìn một bên mặt của cô… Anh không biết có phải do ảo
giác của mình hay không, nhưng anh cảm thấy Ôn Noãn càng ngày càng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy cỏ đều có cảm giác khác lạ.
Anh nhìn cô chằm chằm rồi nhấn ga.
Ôn Noãn vốn nghĩ rằng anh sẽ lái xe trở về căn hộ, nhưng khi xe rẽ sang hai con đường, rồi dừng trước cửa khách sạn năm sao gần nhất…
“Xuống xe!”
Anh tháo dây an toàn và xuống xe, rồi đi vòng qua phía cô.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì, không gì khác ngoài muốn làm chuyện ấy.
Nhưnq cô khồnq chiu, cỏ khònq muốn
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng có đứng giữa đường làm mất mặt nữa! Ngươi cũng đi đổ nước đi! Mau giải quyết chỗ này cho ta, đừng làm chậm trề chuyện làm ăn của ta!”
“Ngươi hạ thuốc tiêu chảy cho khách à? Aỉ nếu đều kéo hăng như thế!”
Chướng quầy hậm hực buông chân Phương Thượng ra, xách thùng lên chạy.
Lúc này cảnh đế và hai người kai đã xuống dưới lầu, Phương Thượng liếc mắt là nhìn thấy ông.
Hắn cười chào đón: “Lão Lý tới rồi! Xem ra việc bán trà ở kinh thành rất tốt đúng không?”
Quách Thiên Dưỡng bĩu môi xem thường.
Kiếm tiền thì tới làm quen, trước kia còn gọi là Lý tiên sinh, giờ kiếm tiền xong thì gọi là lão Lý!
Lý Nguyên Chiếu nghe mà vui vẻ, lần đầu tiên có người to gan dám gọì phụ hoàng hắn là lão Lý đó.
cảnh đế cũng không đế ý, nói thẳng: “Nhờ phúc của Phương huyện lệnh, lá trà bán rất tốt, lần này ta quay lại huyện Đào Nguyên là định nhập thêm ít hàng.”
“Không dám! Không dám! Mấy vị đi đường xa tới đây còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Đì nào, chúng ta đổi chỗ, bổn huyện có Khánh Xương lâu, hỏm nay ta làm chủ, mời mấy vị ăn cơm.”
Ba người cũng không hề khách sáo, chạy thẳng tới Khánh Xương lâu.
Dọc đường, Lý Nguyên Chiếu vấn đánh giá xung quanh, thấy cái gì cũng mới lại, mãi tới khi vào Khánh Xương lâu rồi mới bình tĩnh lại.
Không đợi Phương Thượng hỏi trước, Cảnh đế đã giới thiệu: “Phương huyện lệnh, đây là khuyển tử Lý Nguyên, ta mang nó ra trải sự đời.”
Lý Nguyên Chiếu tùy ý chắp tay: “Ra mắt Phương huyện lệnh.”
“Ồ, quý công tử phong độ hiên ngang! Hổ phụ vô khuyến tử!” Không cần biết thế nào, cứ tâng bốc trước đã.
Lý Nguyên Chiếu đắc ý hất hàm lẻn.
A, thật ngốc.
Giới thiệu xong, Phương Thượng tự động bỏ quên hai người, nói luôn vào trọng điểm: “Lão Lý, hai mươi cân trà lần trước tiêu thụ thế nào?”
“Mười ba ngàn hai trăm lượng!”
Phương Thượng hít một hơì khí lạnh.
Được lắm! Lòng dạ lão Lý này đủ đen! Cái thứ rẻ rách đó mà bán được nhiều tiền thế, quả là một nhân tài!”
“Vậy… Ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu?”
“Phương huyện lệnh có bao nhiêu?”
“Ngươi muốn bao nhiêu, bốn quan có thế xuất bấy nhiêu!”
Phương Thượng vuì như nờ hoa, xem ra lão Lý nếm được của ngọt rồi, lần này chuấn bị đập toàn bộ tài sản vào một lồ trà.
Nói cho cùng, chất lượng thứ này khá kém, có lẽ có thể lưu hành trên thị trường một thời gian nữa, sau này phải mờ rộng ra loại trà ngon thật sự.
Nhân lúc nó đang được ưa chuộng, phải tranh thủ thời gian để lão Lý ăn được nhiều
chút! Tóm lạL mọi người đều kiếm được tiền!
Cảnh đế uống một hớp trà, cụp mắt suy nghĩ.
Quả nhiên trà này không phải đồ tốt gì, có cái gọi là đồ hiếm mới đắt, thứ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thì đâu đáng tiền.
Xem ra trà Thiên Tiên đại phẩm không bán được lâu, chỉ có thể thu hoạch thêm một hai lần nữa thỏi!
“Hai trăm cán, lần này ta muốn hai trăm cân.
“Không thành vấn đề, lát nữa ãn xong ta sai người chuẩn bị hàng cho ngươi.”
Họ đang nói chuyện, tiếu nhị bắt đầu bưng từng món ăn lên bàn. Lúc này nhóm Cảnh đế đã đói đến mức bụng sôi ùng ục.
Nhìn thấy các loại thức ăn đầy màu sắc trên bàn, họ bắt đầu động tay.
Tâm trạng Phương Thượng rất tốt, hắn chỉ vào một món ăn, gỉớì thiệu cho cảnh đế:
“Nào! Nếm thử món thịt heo chưng miến được yêu thích nhất huyện Đào Nguyên chúng ta đi, hương vị nồng đậm, đảm bảo mấy vị cũng sẽ yêu thích!”
Lý Nguyên Chiếu đã đưa đũa ra một nửa lại đột nhiên dừng lại từ từ rụt tay về.
“Thịt heo à?”
“Đúng vậy, thịt heo, thịt ba chí, béo mà không ngấy, thử là khó quên!” Phương Thượng nhìn qua Lý Nguyên Chiếu.
A a, tên ngốc sinh ra tên ngốc.
Lý Nguyên Chiếu chê: “Thịt heo tanh!
Căn bản không có ai ăn, đây là đạo đãi khách của Phương huyện lệnh sao?”
Ai nha! Hăng quá!
Phương Thượng lại vui hơn, lâu rồi hắn chưa chọc ai!
Hắn vừa muốn mở miệng lại bị Cảnh đế lạnh giọng cắt lời:
“Lý Nguyên! Không được vô lý! Phương huyện lệnh đừng trách, khuyển tử còn nhỏ dốt nát, không biết lề phép, mong ngài lượng thứ.”
Phương Thượng khoát tay ngăn lại: “Không sao, không sao! Không hăng hái sao còn là thanh niên nữa! Thanh niên đều như thế!”
Lý Nguyên Chiếu hơi bất ngờ, sau đó đàng hoàng cúi đầu ăn cơm.
Phương Thượng tiếp tục giải thích: “Dù thịt heo là thịt rẻ, nhưng lại là món ngon hiếm có ờ huyện Đào Nguyên chúng ta.”
“Thịt heo của huyện chúng ta có mùi thơm, còn không có chút mùi tanh nào, hơn hẳn thịt dê. Không tin thì mấy vị nếm thử xem í”
Cảnh đế không nghi ngờ hắn, trực tiếp đưa đua ra gắp một miếng thịt heo rồi cho vào miệng nhai kỹ.
Sau đó ông cảm thán: “Quả nhiên! Béo mà không ngấy! Có mùi thơm đậm! Thần kỳ! Thật thần kỳ!”
Quách Thiên Dưỡng và Lý Nguyên Chiếu nghe xong cũng mỗi người gắp một đũa.
Sau khi cẩn thận thường thức, họ đều lộ ra vé ngạc nhiên.
Không mặn không nhạt, mùi vị cực kì ngon!
Quách Thiên Dưỡng không nhịn được hỏi: “Thịt heo này thần kì như thế, Phương huyện lệnh, giống heo của huyện Đào Nguyên khác các nơi sao?”
Phương Thượng mỉm cười lắc đầu: “Không phải! Không phải!”
“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì cả ! Thật ra heo này là heo thiến!”
Mặt Quách Thiên Dương lập tức đen xuống.
“Tính cách loài heo vốn hung hăng, từ khi bị thiến lúc bé thì trở nên hiền lành, béo lên rất nhanh, lớn lên cũng không có vị tanh!”
“Người cũng thế mà! Ngươi nhìn những người bị thiến xem, đều có thân hình cao lớn, tính tình lạỉ ôn hòa, quan trọng nhất là có thể tăng tuổi thọ! ừm, nhưng mà người thiến xong vằn tanh!”
“Thế nên, thực tế chuyện thiên heo này là một môn học lớn! Thiến đì là tốt!”
Phương Thượng duỗi một ngón tay ra quơ quơ, cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng.
Mẹ nó!
Quách Thiên Dưỡng hận khống thể lập tức chém Phương Thượng một đao.
Đã ăn cơm chung hai lần, lần nào hắn cũng nói kháy mình! Ta có thù oán gì với ngươi chứ!
Ánh mắt Lý Nguyên Chiếu không khỏi lướt qua Quách Thiên Dưỡng, hai vai liên tục run lên.
Đồ ăn trong miệng hẳn cũng sắp phun ra ngoài.
Cái đùi dưới gầm bàn bị cảnh đế nhéo một cái, hắn mới dừng lại.
“Ấy, ăn đi, sao Quách tiên sinh không ăn thế?” Nhìn thấy Quách Đại hơi không vui, tật xấu chọc vui người khác của Phương Thượng lại nổi lên.
Hắn gắp một miếng thịt ba chí bỏ vào bát của Quách Thiên Dưỡng.
“Quách tiên sinh đừng nên khúc mắc vì heo bị thiến!”
“Thịt heo này chẳng những ngon, mà còn có thế tráng dương! Ăn nhiều chút, tương lai còn có thế hồi xuân đấy! Nào! Ăn đi!”
“Phụt!” Miếng thịt heo chưa kịp nuốt trong miệng cảnh đế phun ngay ra ngoài.
“Xin lỗi! Khụ khụ, ta bị sặc… Khụ khụ…”
“Ấy, lão Lý, ngươi bất cẩn quá!”
Mặt Quách Thiên Dưỡng không cảm xúc, hắn ta nhét miếng thịt heo vào miệng, dùng răng cắn mạnh…
Phương Thượng kia, ngươi không xong với ta đâu!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 121 ôn Noãn, gọi tôi là ông xã"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com