Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 125 ôn Noãn, tôi chưa từng chạm vào cô ta
Ôn Noãn khẽ cắn môí.
Anh thật không biết xấu hổ!
Đồng thời cô cảm thấy xót xa, dù là cô hay Kiều An thì Hoắc Minh đều không xem ra gì-
Hoắc Minh thích cơ thể của cô.
Anh còn chưa chơi chán nên vẫn sẵn lòng dổ dành cô.
Còn về Kiều An, trong lòng anh xem thường thậm chí là hận cô ta. Thế nhưng anh vằn như gần như xa cho cô ta một chút hi vọng, giống như mèo vờn chuột!
Vừa nghĩ đến đây, lòng cô lặng như nước.
Cồ hờ hững nóì: “Trở về rồi nói!”
Hoắc Mình nhìn chăm chú bóng lưng của cô, một lát sau anh đi ra ngoài…
Kiều An đứng chờ trước cửa, khuôn mặt tái mét.
Cô ta đã nhìn thấy.
Cò ta thấy Hoắc Minh dỗ dành ôn Noãn,
nhìn thấy anh quan tâm ôn Noãn, lúc trước cô ta cho rằng tất cả những thứ đó chỉ thuộc về mình, nhưng khi tận mắt chứng kỉêh thì cô ta mới biết được.
Người trong lòng Hoắc Minh đã thay đổi.
Kiều An vần chưa bỏ cuộc.
Cô ta khẽ nói: “Đến chỗ em uống rượu không?”
Hoắc Minh không nói đến hay không đến, mãi cho đến khi ngồi trên xe thì anh mới nhẹ nhàng nóì: “Kiều An, khoảng thời gian này em chạy theo tôi, tôi phải thừa nhận rằng đối với đàn ông mà nói thì khá kích thích đấy, nhưng chúng ta đều biết đây chỉ là chơi đùa thôi, chứ chẳng có nghĩa lỹ gì cả!”
Sắc mặt của Kiều An xanh mét.
Hoắc Minh cúi đầu châm điếu thuốc lá.
Anh từ từ nhả ra vòng khói rồi nhìn Kiều An.
“Chuyện của chúng ta đều đã là quá khứ rồi, tôi và em chẳng thể xảy ra chuyện gì nữa! Dù chúng ta đã chia tay nhưng vằn còn mối giao tình với chú Kiều. Kiều An…đùng khiến mọi chuyện trở nên khó xử thêm.”
Môi Kiều An run rẩy.
“Vì ôn Noãn sao? Anh yêu cô ta ư?”
Hoắc Minh không lên tiếng, anh không cần báo cáo cuộc sống riêng tư của mình cho Kiều An biết…
Im lặng một lúc lâu, Kiều An mới khẽ cười.
“Hoắc Minh, em chúc phúc cho anh.”
Ôn Noãn cho rằng đêm nay Hoắc Minh sẽ không về. Dù gì gặp lại người yêu cũ, hơn nữa đêm nay Kiều An đến tận đây cũng vì điều này.
Không ngờ rằng trời vừa rạng sáng, Hoắc Minh đã trở lại.
Lúc này ôn Noãn đã ngủ.
Anh cởi áo khoác, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vào cổ cúa cỏ.
Tay của anh mò mầm kiếm tra cơ thể cô.
Ôn Noãn kêu lên một tiếng.
Giọng của Hoắc Minh khàn khàn: “Cơ thế em đã đỡ hơn chưa?”
Ôn Noãn nắm tay anh không cho anh làm bậy.
“Còn hơi đau/
Hoắc Minh rảnh rỗi đã lâu, tuy rằng đêm đó được thỏa mãn nhưng một người đàn ông đang ờ độ tuổi sung sức nên mồi đêm đều muốn phụ nữ.
Anh không kìm được mà muốn hôn cô.
Trong lòng ôn Noãn hơi mâu thuần, cô nghiêng đầu không cho anh hỏn, giọng nói rời rạc lộn xộn.
“Hoắc Mình…”
“Tỏi buồn ngủ… Anh đừng… làm vậy.”
“Hoắc Minh, tôi không muốn!”
Cuối cùng cò cũng nói ra lời thật lòng, Hoắc Mình chống tay, cúi đầu chăm chú nhìn cỏ.
Anh biết cô bận tâm đến điều gì!
Mắt của anh đen như mực, nhìn chằm chằm cò, lại không thể dằn lòng được mà cúi đầu dùng mũi cọ mũi cô.
“Ôn Noãn, tôi chưa tùng chạm vào cô ta.”
“Trước kia không, bây giờ càng không”
Ồn Noãn bị nói trúng tim đen, cô vừa khó xử vừa xấu hổ, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh: “Sao tồi biết!”
Đêm nay, tâm trạng của Hoắc Minh rất
tốt.
Anh cắn nhẹ chóp mũi cô.
Mềm mềm, thật đáng yêu…
Giọng điệu của anh có chút bỡn cợt: “Tôi có thể chứng minh, cô giáo ôn có muốn thử hay không?”
Anh vừa nói vừa nắm tay cồ đặt lên người mình.
Ôn Noãn khẽ hét lên rồi nhẹ nhàng giãy giụa.
Cò càng phản kháng, Hoắc Minh càng cảm thấy thú vị, kích thích.
Anh đùa với cô: “Giờ đã biết chưa? Tôi không có hơi sức mà làm với người phụ nữ khác, đều tích lũy hết cho cô giáo ôn, khi nào cô giáo Ôn bằng lòng thì nói với tôi một tiếng…được không?”
Ôn Noãn bị bắt nạt đến suýt khóc.
Sống mũi thẳng tắp đỏ ửng…
Hoắc Minh kề sát vào trong tai cô, nói ra yêu cầu không biết xấu hổ.
Ôn Noãn không chịu nhưng anh mạnh đến đáng sợ nên cuối cùng cô cũng ỡm ờ
đồng ý.
Đang lúc say tình, điện thoại anh vang lên.
Trên điện thoại không có lưu tên nhưng Ôn Noãn đoán được đó là Kiều An.
Cô quay lưng lại khẽ nói: ‘Anh bắt máy đi!”
Hoắc Minh nhìn thoáng qua, sau khi cúp máy thì tắt nguồn.
Anh không tiếp tục trêu chọc cõ mà chỉ ôm cô từ phía sau.
“Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta sẽ vần giống như trước đây, được không?”
Ôn Noãn im lặng.
Nhưng đêm nay biếu hiện của anh rất tốt khiến cô càng thích anh hơn. Lúc này, anh còn xuống nước lấy lòng cô, sao cô không động lòng được chứ.
Cỏ hết sức dè dặt, không trả lời anh.
Thế nhưng khỉ anh xoa cơ thể cô, cỏ lại không từ chối nữa.
- kick
ôn Noãn bắt đầu trờ nên bận rộn.
Cô và Hoắc Minh vằn cứ như thế, anh rất ít ra ngoài tiệc tùng, không trờ về nhà thì cũng chỉ tăng ca ớ công ty.
Còn Kiều An dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của họ…
Ôn Noãn thờ ơ với anh.
Tối hôm đó anh muốn cô, ôn Noãn khồng có đẩy anh ra. Cô để anh làm thỏa thích, chỉ là cô rất ít chủ động lúc trên giường.
Hoắc Mình chỉ muốn cỏ 1 lần.
Sau đó, anh im lặng tựa vào đầu giường hút thuốc.
Nhưng ánh mắt anh sâu thẩm.
Khiến Ôn Noãn có cảm giác mình không có chỗ nào để che giấu.
Từ khi Kiều An trở về, khi bọn họ làm chuyện đó không có cảm giác giống như trước nữa.
Phòng tập nhạc sắp khai trương, ôn Noãn nhận được rất nhiều quà mừng, các loại hộp quà chất đống trên bàn làm việc.
Ôn Noãn mớ ra từng món rồi ghi tên lại.
Những thứ này sau này đều phải tặng lại.
Lúc mở ra một cái hộp lưu ly vàng, ôn Noãn xem bên ngoài, thấy chữ viết trên đó hơi quen.
Nhìn kỹ lần nữa, là Hoắc Minh tặng.
Ôn Noãn rất bất ngờ khi anh sẽ gửi quà đến phòng tập nhạc, nhưng dù sao vần là một niềm vui nho nhỏ, không có người phụ nữ nào không thích.
Cỏ nhẹ nhàng mớ ra.
Cô cho rằng anh sẽ tặng châu báu quý giá, nhưng điều khỉêh cô khồng ngờ tới, bên trong lại là một cặp tiêu bản bướm ngàn năm.
Hình dáng cúa hai con bướm có sự chênh lệch rõ ràng.
Có lẽ là một đực một cái.
Màu sắc tươi đẹp kia còn có dáng dấp sống động, được bảo quản rất khá, cũng rất hiếm có.
Hoắc Minh còn gửi kèm theo một tấm thiệp.
ón Noãn nhẹ nhàng mờ ra, trên đó chỉ có một câu.
[Tặng cho Morning Dew bé nhỏ của tôi] Ôn Noãn dù sao cũng là một cô gái trẻ,
mặc dù đề phòng anh, mặc dù thất vọng về anh, nhưng không có người phụ nữ nào có thế thoát khỏi món quà và lời tâm tình như vậy.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve, một khối đá cúng rắn trong lòng lặng lẽ tan rã.
Lúc này điện thoại vang lên, là Hoắc Minh gọi tới.
Ôn Noãn do dự một chút rồi bắt máy.
Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Đã nhận được quà chưa? Em thích không?”
Ôn Noãn khẽ dạ một tiếng.
Cô nói: “Đây là con bướm thời kỳ băng hà Nam Phỉ, cho tới hôm nay cũng chỉ còn lại có một cặp này. Hoắc Minh, sao anh biết hồi phổ thông tôi thích cái này?”
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh ngồi ở trong phòng làm việc, thân thể chuyển động nhẹ nhàng theo chiếc ghế da.
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ khẽ nói: “Buổi tối em có về nhà ăn cơm không? Bên biệt thự gửi đồ ăn qua, chúng ta khui chai rượu vang, được không?”
ôn Noãn không phải là cô bé ngây thơ.
Lời mời này của Hoắc Minh, rõ ràng là muốn phát sinh quan hệ với cô, hơn nữa anh còn muốn cô nhiêt tình phối hơp…