NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 128 Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 128 Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi
Prev
Next

Chương 128: Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!
Sự im lặng rợn người lan tỏa trong không khí.
Ôn Noãn dứt khoát nói: “Có người phụ nữ sẽ đều mỗì ngày làm cơm ngon canh ngọt chờ anh về? Hoắc Minh, chà đạp người khác cũng không cần phải thế!”
Hầu kết cúa Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn.
Anh không biết việc mình hướng thụ những thứ đó lại khiến ôn Noãn đau khố như vậy.
Anh nhìn cô châm chú.
Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết em lạỉ đế tâm như vậy!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cỏ nhìn anh, nói thẳng: “Đúng, tôì đế tâm, tôi đúng là như vậy đấy! Hoắc Minh, tòi thực sự không chơi nổi nữa, vậy thì sao chứ?”
Cô đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu mang đượm chút mệt mỏi.
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh vẫn nhìn có chằm chằm.
Một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ vì việc ngày hôm nay mà em muốn cắt đứt với tôi? Ôn Noãn, mối quan hệ này của chúng ta, em cảm thấy nếu tôi không muốn chấm dứt thì em có thế chấm dứt được sao?”
Mắt Ồn Noãn đỏ lên.
Tại sao cô lại không biết chú?
Cỏ biết rất rõ năng lực của Hoắc Minh, anh không muốn kết hồn, anh thấy thú vị liền chơi đùa một chút, ôn Noãn cỏ đây có lẽ lạỉ là cuộc chơi vui nhất mà anh từng trải nghiệm, vậy nên anh chơi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán!
Anh cũng giỏi thật đấy!
Đi chết đi!
Ồn Noãn siết chặt ngón tay, cố gắng kiềm chế bản thân, làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hời hợt.
“Không kết thúc cũng được!”
“Sau này luật sư Hoắc có cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tồi lúc nào cũng sẵn sàng!”
Hoắc Minh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cố gắng hạ nhẹ giọng của mình: “Nếu tôi cần, em lập tức đến căn hộ ngủ với tôi, là ý này đúng khồng? ôn Noãn, em muốn dọn ra khỏi nhà sao?”
Anh nói xong liền tiến từng bước về phía trước, chặn ôn Noãn lại trước tủ TV.
Màn hình TV phản chiếu lại hình bóng của hai người họ, hai bóng người chồng lên nhau, vô cùng mập mờ.
Sự kiên nhẫn cúa Hoắc Minh đã cạn kiệt.
Anh chưa từng lấy lòng hay nhân nhượng một người phụ nữ tới mức này.
Anh tức giận nắm chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô, mạnh mẽ hôn xuống…
Lúc này, õn Noãn hoàn toàn không hề muốn chút nào!
Thế nhưng cò không những không đẩy anh ra, ngược lại còn nhiệt tình ôm lấy cổ anh, cùng anh dây dưa trong nụ hôn này. Rất nhanh, toàn thân Hoắc Minh đã bị trêu chọc tới mức nối lửa.
Anh vuốt ve khuôn mặt ôn Noãn, giọng khàn khàn: “Tôi muốn làm.”
ôn Noãn bắt chước động tác của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cỏ rướn người lên, hơí thờ nhẹ nhàng phả lên vành tai anh: “Không phải là làm ờ căn hộ đâu! Hoắc Minh… Quan hệ của chúng ta chỉ phù hợp ớ khách sạn thôi! Còn nữa, đừng nói chữ “nhà” này, bởi vì nó sẽ phá hỏng những th ứ tốt đẹp”
Động tác của Hoắc Minh chợt dừng lại.
Anh chống người lên, chăm chú nhìn cỏ từ trên xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, từng đường nét trên khuôn mặt như một bức tranh.
Thế nhưng nhìn cô không hề có chút cảm xúc động tình nào, một màn dây dưa cùng anh vừa rồi chẳng qua chỉ là màn kịch mà thôi…
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôỉ lông mày của cỏ, đó chính là chỗ anh thích chạm vào nhất.
Ôn Noãn nhẹ nhàng run rẩy.
Hoắc Minh cũng tức giận. Giờ phút này, mặc dù anh đang có nhu cầu, thế nhưng lòng tựtrọng của đàn ông không cho phép anh
tiếp tục.
Anh cúi người xuống, khẽ cắn vành tai cô.
“Cô giáo Ôn, em nói rất đúng! Mặc dù tôi và Kiều An đã chia tay, nhưng tình cảm giữa hai bên gia đình vẫn còn đó, không bao giờ có thể làm loạn thành như tôi với em bây giờ… Em muốn dọn ra ngoài cũng được, nhưng sau này cục cưng đừng hối hận nhé!”
Anh nói có phần gay gắt: “Được tôi cho ăn kẹo quen fôi, đột nhiên lại trống rồng như vậy có phải sẽ rất khó chịu không?”
Bàn về vấn đề đùa giỡn lưu manh, phụ nữ vĩnh viễn không phái là đối thủ của đàn óng.
Ôn Noãn tức tới mức mặt đỏ bừng!
Hoắc Minh cười khẽ một tiếng.
Anh đứng dậy, đứng ờ đuối giường, chỉnh lại thắt lưng ngay trước mặt cô, động tác chậm rãi kia ít nhiều gì cũng mang theo một chút ý đùa cợt…
Ôn Noãn biết, đây mới là Hoắc Minh.
Cho dù anh có xuất sắc như thế nào, danh tiếng vang dội bao nhiêu, cái gì mà Diêm Vương của ngành luật chính trị, cuối
cùng cũng không bù được với việc anh cũng chỉ nằm trong vòng luấn quấn đó, chính là cái giới mà mọi người đàn ông trong đó đều khá biết cách chơi đùa và thao túng phụ nữ.
Ôn Noãn tức giận giơ chân đá anh.
Hoắc Minh dề dàng bắt được chân cô, cứ dùng tư thế như vậy để tới gần cồ.
“Đừng cử động!”
“Ôn Noãn, thực ra bình thường tôi vẫn rất không nỡ quá trớn với em.”
“Không ngờ em lại muốn chơi nhiều trò như vậy.”
Trong mắt ôn Noãn lóe lên ánh nước.
Hoắc Minh lại kề sát cô thêm một chút, thực ra anh vẩn rất muốn, nhưng cuối cùng vần nghiến răng mà tách ra.
Khi anh rời đi, cánh cửa bị sập lại phát ra tiếng “rầm”.
Ôn Noãn nghĩ, cô đã làm cho cậu ấm xuất thân cao quỷ này không vui rồi, thế nhưng anh có vui hay không lại chẳng phải việc của cô!
Cô khồng muốn cử động, cứ vậy mà kéo
chăn lên, mơ màng ngủ mất.
Đêh khi vừa tỉnh lại, cô cảm giác mình đang ôm một cái gối trong tay.
Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc
Mình…”
Bỗng nhiên, cô mờ bừng mắt.
Không phải Hoắc Minh.
Sao có thể là anh chứ, tối hôm qua hai người họ còn cãi nhau ầm ĩ…
Ôn Noãn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định đi rửa mặt thì chị Lê lại gọi điện thoại đến.
“Ôn Noãn, có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.”
Ôn Noẵn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị nói đi.”
Trong giọng chị Lê có chút phấn khích, còn có cả một chút bối rối: “ôn Noãn, là thế này, ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng ta từng làm việc định di cư, ông ấy muốn chuyến nhượng trung tâm âm nhạc cho người khác, chị đấ thử thăm dò, giá chuyến nhượng rơi vào khoảng ba mươi triệu ”
ôn Noãn im lặng một lúc.
“Chị Lê, chị muốn mua lại sao?”
Chị Lê cười cười: “Chỉ một mình chị sao có thể nuốt trôi miếng bánh lớn này! Không phải chị đang thương lượng với em đây sao. Ôn Noãn, đây quả thực là một cơ hội tốt, nếu chúng ta nắm được nó, chúng ta có thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B.”
Cỏ ấy do dự một lát, hỏi: “ôn Noãn, ý em thế nào?”
Ôn Noãn cũng thấy việc này rất khả quan!
Bới vì trung tâm âm nhạc kia đẫ được đưa vào hoạt động rất hoàn thiện, đội ngũ giáo viên đều là người ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền không lo lỗ vốn, nhưng mà…
Ôn Noãn vẳn phải nói thật với chị Lê.
Cô nhẹ giọng nói: “Em vừa cãi nhau với Hoắc Minh! về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ có thể thêm ba triệu thôi.”
Chị Lê không ngạc nhiên.
Tối hôm qua Hoắc Minh thất hứa như vậy, khồng cãi nhau mới là lạ.
Hơn nữa cô ấy cũng nghe phong thanh là ánh trăng sáng của người nọ đã trờ về.
Chị Lê hiểu rất rõ, nói: “Chỉ cần em nói một câu là được! Không có tiền thì chúng ta huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già này để hạ mình với người ta, chắc chắn có thể lấy được tiền.”
Ôn Noãn vô cùng cảm động.
Trong thời điểm cò nản lòng thoái chí nhất, may mắn có một người như vậy kéo cỏ lại đúng lúc, không để cô chìm sâu vào vũng bùn.
Cô nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi chị Lê, em cũng sẽ nghĩ cách.”
Chị Lê lại nói với cô mấy câu an ủi ấm áp.
Ôn Noãn cảm thấy hình như mình cũng không còn đau lòng như vậy nữa…
Cô rời giường, gọi điện cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn, kêu họ đến cửa hàng trong khách sạn mua cho cỏ một bộ quần áo mới, sau khỉ rửa mặt xong, cồ chuấn bị ra ngoài một chuyến.
Năm triệu của cố Trường Khanh và Khương Duệ, cô không tin tưởng chuyển phát
nhanh.
Cô phải tự mình trả lại.
Ôn Noãn lái xe, đưa tấm séc của Khương Duệ tới quầy lề tân ớ công tỵ của cậu ta.
Khương Duệ đang họp.
Đến khi cậu ta nhận được tấm séc thì ôn Noãn đã lái xe rời đi.
Cậu ta gọi điện thoại cho cô, giận dồi: “Ôn Noãn, ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm mà cậu cũng không cho tôi sao?”
Từ trước đến nay, ôn Noãn vẫn luôn đối xử với cậu ta không tồi.
Giọng cô điềm đạm: “Khương Duệ, đế lần sau đi, lần sau cho cậu chọn thời gian.”
Khương Duệ đứng trước cửa số sát đất trong văn phòng trên tầng ba mươi sáu, ngón tay thon dài nghịch rèm chớp, giọng hơi khàn khàn: “ôn Noãn, nếu cậu đã chia tay anh ta, cậu có thể cân nhắc đến tôi không? Tôi chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu ấm ức.”
Ôn Noãn im lặng.
Cò đoán, hầu hết mọi người trong cái
giới đó của Khương Duệ đều đẫ biết đến chuyện tối hôm qua.
Vô cùng phiền não…
Khương Duệ dịu dàng nói: “Đùng áp lực quá, Ôn Noãn! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi dơi câu lưa chon.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 128 Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com