Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 129 Cô giáo ôn nhiều hoa đào quá
Chương 129: Cô giáo ôn nhiều hoa đào quá!
Bất kể người phụ nữ nào nghe được câu nói đầy yêu thương này của Khương Duệ cũng đều không thể thờ ơ.
Trong lòng ôn Noãn rối loạn.
Cô không biết mình đã cúp điện thoại nhưthếnào hay từ lúc nào nữa.
Cỏ chỉ nhớ rõ một câu nóì cuối cùng của Khương Duệ: “Theo đuối một cô gái, có tốn chút thời gian hay còng sức thì có làm sao chứ… Ôn Noãn, dù sao tôi cũng đã đợi lâu như vậy rồi, không ngại chờ thêm một chút nữa.”
Ôn Noãn dừng xe.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng…
Cô thực sự không biết mình phải từ chối Khương Duệ như thế nào, điều kiện của Khương Duệ tốt như vậy, thực sự không cần phải chờ đợi cô.
Cò yêu đương với cố Trường Khanh bốn năm, hiện tại lại đang mập mờ không rõ với Hoắc Minh.
Ôn Noãn cô sẽ không thế trở thành
người yêu của cậu ta.
Ôn Noẵn khẽ thờ dài, mớ cửa xuống xe.
Phía trước chính là tập đoàn Cố Thị, nơi mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa.
Đương nhiên ôn Noãn không muốn gặp CỐ Trường Khanh, cô giao tấm séc kia cho lề tân, dặn dò: “Làm phiền cô giúp tôi chuyến cái này cho Tổng Giám đốc cố.”
cô gái lễ tân đã làm việc ở Tập đoàn cố Thị sáu năm.
cô ấy biết Ôn Noãn… Đó là bạn gáỉ cũ của Tổng Giám đốc Cố!
Người ngoài đều cho rằng Tổng Giám đốc CỐ đã đá cô Ôn, thế nhưng trong Tập đoàn Cố Thị lại lan truyền một phiên bản khác đó là sau khi đính hôn, Tổng Giám đốc Cố đổi ý, muốn theo đuổi cò ôn một lần nữa nhưng lại bị từ chối.
Tổng Giám đốc cố phát điên một trận!
Cồ gái lề tân vô cùng lể độ với ôn Noãn: “Cô Ôn yên tâm, tôi sẽ chuyển cho Tổng Giám đốc Cố.”
Vừa nói xong, cô ấy liền nhìn về phía sau Ồn Noãn.
“Tổng Giám đốc cố!”
Ôn Noãn chậm rãi xoay người lại.
Cố Trường Khanh đang đứng ngay phía sau cồ, cũng không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Giọng điệu của ôn Noãn vần bình thản: “Tổng Giám đốc cố, cám ơn ý tốt của ngài, tôi rất cảm kích”
Giữa hai người họ đã không còn gì cần phải nói, Ôn Noãn nói xong câu này liền rời đi.
Cố Trường Khanh bắt được tay cỏ.
“Ôn Noãn!”
Giọng điệu của hắn hơi dồn dập, như thể sợ Ôn Noãn biến mất.
Ôn Noãn gạt tay hắn ra: “Cố Trường Khanh, mong anh tự trọng!”
Cố Trường Khanh cười khổ.
Hắn buông ôn Noãn ra, thấp giọng nóỉ: “Em cứ ngồi ờ sảnh đỉ, đế anh bảo thư ký pha cà phê mang tới! ôn Noãn… ở đây người đến người đi nhiều như vậy, em cũng không muốn làm gì khó xử đúng không?”
Ôn Noãn nhìn xung quanh.
Quả thực có không hề ít nhân viên đang
lén nhìn bọn họ.
Nếu không chịu nghe cố Trường Khanh nóì cho xong, có khi hắn lại dám làm chuyện gì đó…
Năm phút sau, ôn Noãn ngồi cùng hắn trong phòng trà ở sảnh.
Cố Trường Khanh tự mình pha cho ôn Noãn một tách cà phê Mandhelỉng, pha xong, hắn dịu dàng hỏi: “Thích mấy viên đường?”
“Một viên.”
Cố Trường Khanh thả đường vào xong rồi đưa cho cô, ngồi xuống phía đối diện.
Ôn Noãn chăm chú nhìn hắn.
Sau đợt này, cố Trường Khanh gầy đi không ít, chứng tỏ cuộc sống của hắn cũng không được như ý. Nếu là trước đây, ôn Noãn chắc chần sẽ vô cùng đau lòng, thế nhưng hiện tại cô chẳng hề có cảm giác gì.
Từ cái trước đến cái sau, chỉ một năm mà thôi.
Ôn Noãn có chút cảm khái.
Cố Trường Khanh vân vô cùng dịu dàng: “Ồn Noãn, em uống thử xem, nếu không ngon thì anh pha lại tách khác.”
ôn Noãn vô cùng lạnh lùng.
“Cố Trường Khanh, anh có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không đến đây để ỏn chuyện với anh.”
“Anh biết.”
Trong giọng đỉệu của hắn chứa mấy phần cô quạnh.
Hắn lại nhấc mắt nhìn thẳng vào ôn Noãn: “Năm triệu kia chi là một chút tấm lòng của anh thôi! ồn Noãn, em đùng từ chối anh, chẳng qua anh chỉ muốn bồi thường cho em, muốn… đối xử tốt với em một chút, chẳng nhẽ ngay cả một cơ hội như vậy mà em cũng khỏng cho anh sao?”
Tối hôm qua õn Noãn thực sự rất khó chịu!
Đến bây giờ đầu cô van còn đang quay quay!
Thế nhưng hỏm nay, chỉ trong một tiếng đồng hồ, cô đã nghe hai người đàn óng bày tỏ tình cảm với mình, nói muốn đối xử tốt với cò, một trong số đó lại còn là người bạn trai cũ đã tùng lừa dối cô!
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.
cố Trường Khanh nói đi nói lại, cuối cùng vẫn chỉ là còn chưa hết hi vọng với cô.
Cỏ đứng dậy, vừa khách sáo vừa hờ hững nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc cố đã tiếp đón! Tôi còn có việc, không thế ở lại thêm nữa.”
Cố Trường Khanh gọi cô lại.
Hẳn nhìn vào mắt cô, nói: “ôn Noãn, sau chuyện tối hôm qua, em vân còn muốn tiếp tục ờ bên anh ta sao?”
Sắc mặt Ôn Noãn cứng đờ.
Đứng trước mặt Cố Trường Khanh, cô ít nhiều gì cũng có chút khó xử, nhưng cô vằn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không liên quan gì đến Tổng Giám đốc Cố!”
CỐ Trường Khanh biết đây là một cơ hội khó có được.
Hắn hạ giọng: “Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ. ôn Noẫn, đế anh giúp em đi.”
Hắn sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh không có ý gì khác, cũng chỉ là một chút tấm lòng của anh mà thôi!”
Ôn Noãn cũng không ngây thơ như vậy.
Cô cười nhạt: “Tôi cảm ơn ý tốt của Tổng Giám đốc Cố.” Nói xong, cô liền rời đỉ.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng của cồ.
Hắn sững sờ một lúc lâu, vừa rồi hần nhìn thấy khóe mắt ôn Noãn đỏ hoe, có phải cỏ đã khóc vì Hoắc Minh không?
Trong lòng hắn thấy rất khó chịu, một lúc lâu sau mới nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc.
“Tổng Giám đốc Hứa, giúp tôi một chuyện gấp, anh đi tiếp xúc với phòng nhạc XX một chút.”
“Anh cứ bàn chuyện, bên tôi sẽ lo vấn đề tài chính.”
“Sau khi thành công, các hạng mục trong tay tôi đế tùy anh chọn…”
Cố Trường Khanh cúp điện thoại.
Ánh mắt sâu thăm thẳm.
Hắn khao khát được nhìn thấy ôn Noãn, cỏ của hiện tại đã rất khác trước đây, rất có hương vị của phụ nữ! Cho dù cô chỉ ở bên cạnh hắn, trò chuyện với hắn, hắn cũng cảm
thấy… tốt hơn một chút!
*
ôn Noãn rời khỏi Tập đoàn cố Thị.
Cô tìm người môi giới, thuê một căn hộ rộng nầm mươi mét vuông.
Sau khi ký xong hợp đồng, cô nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, lúc này chắc chắn Hoắc Minh sẽ không ở nhà.
Ôn Noãn chuẩn bị trở về một chuyến, dọn đồ đạc của mình ra ngoài.
Thế nhưng cô thật sự không ngờ, trong thời gian làm việc buổi sáng, vậy mà Hoắc Minh lại ở nhà.
Ôn Noãn mở cửa đi vào.
Hoắc Minh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng vẩn chưa tới công ty.
Anh nhìn thấy ôn Noãn, trong đôi con ngươi đen thẳm che giấu một ngọn lửa.
Nhưng anh van không lên tiếng, có lẽ là đang đợi cô lên tiếng nhận thua trước.
Ôn Noãn rất mấttựnhiến.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Tôi tới dọn đồ đạc!”
Hoắc Minh không quan tâm đến cô, anh vần nhìn vào tạp chí của mình như cũ, thái độ không mặn không nhạt này của anh khiến ôn Noãn càng thêm khó chịu.
Cồ vội vàng đi vào phòng ngủ chính.
Trong khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện ra đồ của mình thực sự rất ít, phần lớn quần áo, mỹ phẩm dưỡng da và các thứ linh tinh khác đều là do Hoắc Minh mua thêm cho cò…
Ôn Noãn không định mang những thứ đó đi.
Cồ chỉ đơn giản xếp đồ của mình vào một chiếc vali nhỏ, xách theo rất nhẹ, lại còn tiện lợi.
Cô đang định đi thì đã thấy Hoắc Minh đứng tựa bên cạnh cửa.
Anh chăm chú nhìn cô: “Cô giáo ôn, có phải em đã quên mất chuyện gì đó rồi không?”
Ôn Noãn đặt chìa khóa lại trên tủ đầu giường.
Ngoài ra còn có tấm thẻ ngân hàng anh đưa cho cô, mặc dù đã rất lâu rồi cô không đụng tới nó, thế nhưng bây giờ nó vân đang ở
trong ví của cô, cô cũng lấy ra trả lại cho anh…
Cuối cùng, cô còn nhẹ giọng nóỉ: “Những món quần áo và trang sức quý gìá này đều để lại đây, anh có thể bảo thư ký Trưởng kiểm tra đối chiếu lại một chút!”
Sắc mặt Hoắc Minh thực sự không tốt chút nào.
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em không cho con chó dưới lầu ăn nữa?”
Ôn Noãn nhớ tới con chó trắng nhỏ kia, cồ cũng không nỡ bỏ rơi nó, sau này có thể cò sẽ trộm quay lại cho nó ăn!
Thế nhưng trên miệng cô vần nói: “Không cho ăn nữa! Không cần thiết!”
Hoắc Minh:…
Ôn Noãn cảm thấy mình cũng đã thu dọn hết đồ đạc, bèn xách vali định đi.
Hoắc Minh đứng cạnh cửa ngăn cô lại, anh cúi đầu, sống mũi cao thẳng áp sát cô, rất gần, gần tới mức hơi thớ của hai người họ dường như quyện vào nhau…
Ôn Noãn cúi đầu xuống.
Có quay đầu đi… mất tự nhiên nói: “Luật
sư Hoắc có cần thì gọi điện thoại cho tôi, gọi lúc nào tôi đêh lúc đó.”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu.
Cô chưa tùng nhìn thấy ánh mắt này của anh, có vé không vui hoặc tức giận!
Thật lâu sau, anh bỗng nhiên thờ ơ buông cò ra, khóe miệng mang theo một tỉa mỉa mai: “Cò qìáo ôn thát chuvên nqhiêo!”