NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 130 Hoắc Minh Tôi chuyển nhà cho các người

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 130 Hoắc Minh Tôi chuyển nhà cho các người
Prev
Next

Chương 130: Hoắc Minh: Tôi chuyển nhà cho các người.
ôn Noãn tức giận đá anh một cái.
Hoắc Minh bị đau, ôn Noãn nhân cơ hội này kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ.
Thế nhưng Hoắc Minh chân dài, khi ôn Noãn chuẩn bị mớ cửa chính ra, anh đã bắt được tay cô.
Ánh mẳt Hoắc Mình sâu xa: “Thật sự muốn đi sao?”
Ôn Noãn cụp mắt.
Cô nhẹ nhàng lẻn tiếng: “Buông tay!”
Hoắc Minh hơi cúi đầu, áp sát vào cô, giọng điệu có chút ý muốn nhận sai: “Bên biệt thự gửì đồ ăn tới đây, ăn cùng nhau một bữa cơm đi!”
Ôn Noãn biết đây là mánh khóe của anh.
Một khỉ Hoắc Minh đã muốn dổ dành phụ nữ, chỉ cần thế hiện ra một chút dịu dàng là mọi việc đều thuận lợi.
Không phải ôn Noãn cô đã từng sa vào cái gọi là dịu dàng của anh hết lần này đến lần khác đó sao? Không thể tự kiềm chế, để rồi cuối cùng lại phát hiện ra tất cả những thứ
đó chỉ là thói quen chơi bời của người ta, chỉ có một mình cô thật lòng.
Ôn Noãn cười tựgiều.
“Không muốn ăn! Không quan trọng!”
Hoắc Minh khẽ cau mày, tay vẫn không chịu buông ra.
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy.
Tiếng chuồng cửa vang lên…
Ôn Noãn đã đoán ra người ở ngoài cửa là aỉ, trừ Kiều An ra thì còn có thế là ai nữa?
Cô nớ một nụ cười lạnh lùng: “Hoắc Minh, người muốn ăn một bữa cơm với anh xếp hàng dài từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố, không nhất thiết phải tóm lấy tôi không tha như vậy!”
Sắc mặt của Hoắc Minh lại càng thêm khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Ôn Noãn hít sâu một hơi, mờ cửa chính ra.
Quả nhiên, Kỉều An đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một món quà.
Cô ta nhìn thấy vali hành lý trong tay ôn Noãn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly cong lên
đầy vô tội… dường như thực sự vô cùng kinh ngạc.
“Cô Ôn, tôi đến giải thích.”
‘Vi tôi mà cô và Hoắc Minh mới cãi nhau, vỏ cùng xin lỗi!”
“Tôi… Tôi không làm ảnh hướng tới tình cảm cúa hai người chứ?”
Loại ngôn ngữ của loại trà xanh* này khiến Ôn Noãn thấy ghê tờm một cách kỳ lạ.
*Trà xanh: chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính. Họ thường đóng vai “nạn nhân” và chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác.
Cỏ nhanh chóng kéo vali hành lý đi thẳng về hướng thang máy, giọng nói không hài lòng của Hoắc Minh truyền đến từ phía sau: “Ôn Noãn!”
Tối qua hai người họ quả thực đã cẫi nhau tới khó chịu.
Nhưng ngày hỏm nay anh cố tình không đến công ty, cố ý ờ nhà đợi cô.
Anh đã muốn giải thích với cò rồi, thậm
chí còn nhận thua, thế nhưng tại sao tính nết của cô lại bướng bỉnh ngang ngược như vậy?
Ôn Noãn dừng lại, mắt đỏ lên.
Lần này, cô thực sư đã yêu Hoắc Minh, thế nhưng người ta lại chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục quay lại sổng với anh… Cồ sẽ lại nấu cơm cho anh, lại phải ôm tâm trạng của một người vợ nhỏ chờ chồng ờ nhà đợi anh trở về…
Như vậy thì cô quá ti tiện rồi!
ón Noãn xoay người.
Cô không nhìn Hoắc Minh mà lên tiếng nói với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng hay người đàn õng Hoắc Mình này… đều là của cõ rồi, cô vui rồi chứ?”
Cửa thang máy mở ra.
Ôn Noãn bước vào, bỏ lại một câu.
“Nơi này cũng để lại cho haỉ người!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang khép lại, sắc mặt không tốt chút nào.
Kiều An tiến lên.
Giọng cô ta mềm mại quyến rũ: “Hai người cãi nhau?”
Tâm trạng Hoắc Minh đang rất xấu, hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”
Kiều An gìơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cỏ ỏn mà!”
“Không cần thiết!”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một hơi rồi nói với Kiều An: “Tối hôm qua tòi đã nói rồi, sau này đừng tới tìm tòi nữa, nếu van luẩn quẩn trong lòng thì có thể gọi điện thoại cho bạn thân hay gì đó, nếu vần không được nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.
Dáng vẻ kia thực sự khiến đàn ông phải đau lòng.
“Hoắc Minh, anh thực muốn phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta chí vì một người phụ nữ không liên quan gì sao?”
“Em không tin anh quan tâm tới cô ta.”
Vé mặt Hoắc Minh lại lạnh nhạt hơn một
chút.
Anh nói: “Kiều An, phụ nữ đôi khi ra vẻ một chút thì thú vị, nhưng nếu quá nhiều… thì sẽ có vé giả tạo!”
Anh lại nhớtớí ôn Noãn.
Ôn Noãn luôn rất chân thật khi ở trước mặt anh.
Khi thích anh, đòi mắt kia có thể long lanh ngậm nước, nhưng khi không thích anh, cỏ cũng không bao gìờche giấu.
Cô kết thúc rất dứt khoát, tuyệt đối không dây dưa!
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Hoắc Minh đầy rẵy những người phụ nữ mến mộ theo đuổi anh, thế nhưng cho tới tận bây giờ cũng không có ai dám làm cho anh nối nóng mất bình tĩnh, cho dù trước đây khi còn hẹn hò với Kiều An, cô ta cung không dám làm gì quá mức.
Ôn Noãn lại ngược lại, anh đúng là đã rước về một bà tướng!
Hoắc Minh tức tới mức đau cả tỉm.
Anh quay về căn hộ, đóng cửa, Kiều An bị chặn bên ngoài.
Anh không cho cô ta vào nhà: “Kiều An, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!”
Kiều An vẩn không buông tay.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu em giải trừ hỏn ước với anh ta, Hoắc Minh, chúng ta còn có thể bắt đầu lại khống?”
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô ta không dời mắt.
Hồi lâu sau, khóe miệng anh mới nhếch lên thành một độ cong đầy giều cợt: “Em cảm thấy có thể không?”
Nói xong, anh vặn tay cô ta ra, đóng sầm cửa lại.
Bên trong căn hộ vò cùng yên tĩnh.
Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nờcủa Kiều An ớ bên ngoài, nhưng Hoắc Minh lại không thèm quan tâm…
Anh bước vào phòng bếp.
Trong nồi giữ nhiệt, mấy món mà õn Noãn thích ăn vẩn còn được giữ nóng hôì hổi, đó là anh đặc biệt nhờ đầu bếp nấu cho cô.
Cô gái nhỏ tức giận rồi, anh sẵn sàng hạ mình dỗ dành cô.
Nhưng cò lại rời đi mà khỏng thèm ngoảnh lại…
Căn hộ yên tĩnh đến đáng sợ.
Hoắc Minh hơi không chịu nổi.
Vé mặt anh không chút biếu cảm, lấy đồ ăn ra, đổ vào một túỉ rác, thay quần áo, xuống lầu, tiện tay ném vào thùng rác.
Anh nghĩ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữthồỉ mà!
Cỏ có ờ lại hay rời đi cũng chẳng ảnh hường gì đến anh…
Hoắc Minh anh không tới mức dành nhiều sự quan tâm đến vậy cho một người phụ nữ!
★
Ồn Noãn xách hành lý, lái xe đến căn hộ nhỏ cô vừa mới thuê.
Chim sẻ có bé thì cũng đầy đủ ngũ tạng.
Cỏ dọn dẹp đơn giản một chút, lại để tâm bổ sung thêm một số đồ dùng hàng ngày.
Mấy ngày tiếp theo, cô không nhận được
tin tức gì từ Hoắc Minh, anh không gọi điện hay gửi tin nhắn, cò cũng vậy.
Ôn Noãn dần dần làm quen với việc sống một mình.
Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng nhạc, đi sớm về muộn, thực sự cũng rất vui vẻ.
Một tuần sau, việc huy động vốn của chị Lê cũng có tiến triển.
Có một vị Tổng Giám đốc Hứa làm kinh doanh bất động sản sẵn sàng đầu tư hai mươi triệu, vốn dĩ chị Lê đã thỏa thuận xong rồi, thế nhưng vị Tống Giám đốc Hứa kia lại cương quyết muốn gặp người còn lại của phía đối tác.
Chị Lê đến van phòng của ôn Noãn nói sơ qua chuyện này.
Cô ấy hơi lo lắng: “Có phải là có ý đồ gì khác không?”
Nhưng bất kể thế nào, đối phương vần nói muốn gặp ôn Noãn. Thật bất ngờ, vị Tổng Giám đốc Hứa kia vô cùng đứng đắn, tính cách cũng nhã nhặn, còn muốn mời hai người ãn cơm.
Tổng Giám đốc Hứa nói một cách khiêm
nhường: “Nghe nói cô giáo ôn dạy dương cầm rất giỏi, vợ chồng tôi có một cô con gái, hôm nào tôi đưa con bé tới cho cô giáo ôn xem thử, xem xem con bé có năng khiếu trong lĩnh vực này không! Nếu cô giáo ôn không chê thì từ nay về sau tôi sẽ cho con bé theo cô học đàn.”
Lời này vừa nói ra, coi như mọi chuyện đã được quyết.
Chị Lê nháy mắt vớì ôn Noãn.
Ôn Noãn mỉm cười bắt tay với Tống Giám đốc Hứa: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa đã nâng đỡ! Lẽ ra tôi và chị Lê phải mờì ngài một bữa cơm mới phải.”
Tổng Giám đốc Hứa võ cùng hào phóng, lập tức ký hợp đồng ngay tại chồ.
Ôn Noãn thấy tài khoản thanh toán là của một công ty mới được đãng ký.
[Vân hóa Sauvignon Blanc.]
Tổng Giám đốc Hứa để ý thấy biểu cảm của cô, nờ một nụ cười đầy hàm ý.
Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tòi mời Giám đốc Lê và cô giáo ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.”
Tổng Giám đốc Hứa rời đì.
Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn
đi.
[Chú em Trường Khanh, xong vỉệc rồi nhé!]
Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời.
[Làm phiền Tống Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.]
Chia tay Tống Giám đốc Hứa.
Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn.
Cô ấy nói: “Vị Tống Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.”
Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê.
Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này hơi quá thuận lợi tới mức bất thường…
Đang suy nghĩ thì Khương Duệ lạỉ gọi
điện thoại tới.
“Ôn Noãn, mời tôi đi ăn cơm chứ!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 130 Hoắc Minh Tôi chuyển nhà cho các người"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com