Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 131 Hoắc Minh tức giận
Chương 131: Hoắc Minh tức giận
Khương Duệ chọn một nhà hàng phong cách Ý.
Khi Ôn Noãn lái xe đến vừa lúc tám giờ.
Khương Duệ đợi cô ở bãi đổ xe. Cô vừa dừng xe, cậu ta đã ga lăng mở cửa xe cho cỏ.
“Muốn mời cậu ăn một bữa đúng là chẳng dể dàng.”
Ôn Noãn xuống xe, vịn lấy cửa xe mỉm cười: “Hôm trước tôi dạy dương cầm cho Khương Sinh ờ nhà cậu, luật sư Khương còn mời tôi ớ lại ăn cơm tối, là do cậu không về nhà đấy thòi!”
Khương Duệ nhìn cô không chớp mắt.
Sau đó cậu ta chậm chạp lên tiếng: “Cậu hiểu bữa ăn mà tôi muốn mời không phải như vậy mà.”
Ồn Noãn thoáng do dự, nhưng vân quyết định nóì sựthật cho cậu ta biết.
Cỏ nói: “Khương Duệ, chuyện của tỏi cậu đều biết, chúng ta không thích hợp đâu.”
Khương Duệ nhìn cô chằm chằm.
Bầu không khí trờ nên nặng nề, đây cũng là lần đầu Ôn Noãn cảm nhận được loại xám
lược nam tính đến từ Khương Duệ. Rõ ràng là cậu ta chẳng hề làm gì, thế nhưng cô lại cảm thấy áp lực.
Đột nhiên, Khương Duệ mím cười thoải máỉ.
Cậu ta cúì đầu thì thầm và ì câu thâm tình: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, ôn Noãn, nếu cậu cứ áp lực như vậy thì sau này tôi sẽ không dám mời cậu nữa đâu đây.”
Cậu ta trấn an cò: “Bữa cơm này là để chúc mừng sự nghiệp thành công của cậu.”
Khương Duệ rất biết cách lấy lòng người khác, làm ôn Noãn bất giác mỉm cười.
Cô đóng cửa xe, sánh vai cùng Khương Duệ bước vào nhà hàng.
Khương Duệ đã đặt bàn trước, nhưng khồng khéo là Hoắc Minh cũng ăn ở đây.
Anh dùng bữa cùng một người phụ nữ khoảng chừng hơn 50 tuổi. Lúc nói chuyện rất kính trọng, có thể thây đây là người lớn thân thiết với anh.
Khương Duệ cũng quen biết người này, lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Minh ngước mắt nhìn Khương Duệ trước, sau đó chậm rãì dời mắt về phía ôn
Noãn.
Ôn Noãn chỉ muốn chui xuống hố cho rồi.
Quả nhiên, Hoắc Minh dùng khăn ăn lau môi, chậm rãi nói: “Cô giáo ôn sống một mình nên không bị ràng buộc, tìm bạn hẹn hò hẳn là rất tiện.”
Khương Duệ cụp mắt.
Ha hả!
Nghe mà thấy chua dùm!
Cậu ta vịn lên lưng ghế của Hoắc Minh, cười cười: “Anh Minh cũng sống một mình đấy thôi, chắc là tiện lắm!”
Hoắc Minh híp mắt lại.
Khương Duệ vân còn cười cợt.
Người phụ nữ kia cũng nhận thấy bầu không khí bất thường nên nhẹ giọng hỏi: “Minh, cô gái này là…”
Hoắc Minh và ôn Noãn đang chiến tranh lạnh, đương nhiên anh sẽ không xuống nước trước nói đó là bạn gái mình.
Anh mỉm cười nhạt, định nói dối cho qua.
Khương Duệ chớp chớp mắt, giở giọng
ngọt xót: “Bác Tân, đây là ôn Noãn, bạn của cháu. Bác thấy sao?”
Quý phu nhân ờ nhà làm gì biết mấy chuyện này?
Bà ấy mỉm cười: “Không tệ!”
Nói rồi bà ấy còn bảo với Hoắc Minh: “Lần trước mẹ cháu bảo cháu có bạn gái, hơn nữa còn tuổi Mèo đúng như lời sư thầy đã nói. Hóm nào nhớ dắt cô bé sang nhà bác ăn một bữa.”
Hoắc Minh:…
Khương Duệ:…
Cũng may là có người lớn ớ đây nên bọn họ còn biết kiềm chế, khồng đánh nhau một trận tơi bời ngay giữa nhà hàng. Hơn nữa Khương Duệ cũng tốn trọng ôn Noãn nên không muốn đấy cô vào thế khó.
Một lúc sau, Hoắc Minh rời đi.
Ôn Noãn im lặng hẳn. Trong lúc dùng bữa, cô cứ cảm thấy Hoắc Minh đang nhìn chằm chằm mình.
“Cậu vằn còn tình cảm với anh ta!”
Bên tai cô vang lên giọng Khương Duệ.
Ôn Noãn kinh ngạc.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy phong lưu, quyến rũ cúa Khương Duệ gần trong gang tấc.
Giọng nói cậu ta cũng khàn khàn gợi cảm: “Lần trước tồi bảo cậu cứ nghe tôi thử xem, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Hoắc Minh khác. Cậu xem, vừa rồi suýt nữa anh ta đã tẩn tôi ngay giữa nhà hàng rồi đấy[”
Ôn Noãn cụp mắt.
Mối quan hệ giữa cố và Hoắc Minh có thể coi như đã kết thúc, có nói gì nữa cũng vỏ nghĩa.
Khương Duệ cười cười, không nói gì thêm.
Cậu ta là người linh hoạt, biết tiến biết lùi thích hợp.
Ôn Noãn cảm thấy khá thoải mái khi ớ bên cậu ta. cỏ có thể thả lỏng hoàn toàn, vậy nên cỏ rất quý người bạn Khương Duệ này.
Khỉ cò có yêu cầu gì, cậu ta đều đứng ra giải quyết cho cô.
Cơm nước xong xuôi, Khương Duệ mờỉ cô cùng đi dạo tiêu cơm, nếu được thì thuận tiện đi xem phim luôn.
Ôn Noãn cảm thấy quá mờ ám nên từ chối.
Dưới ánh đèn đường, Khương Duệ mở cửa mời cò lên xe, khẽ cười: “Cô giáo ôn cảnh giác ghê!”
Ôn Noãn thắt dây an toàn.
Cô giương mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nóỉ: “Tòi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta, vì vậy không thể tiến thêm bước nữa.”
Khương Duệ im lặng nhìn chằm chằm cồ một lúc lâu, cuối cùng đành lùi lại để cô láì xe đì.
Ôn Noãn lái xe rời đi, Khương Duệ hơi nhếch môi.
Tinh bạn…
Mẹ nó ai muốn làm bạn chứ!
Cậu ta chỉ muốn kết hôn, sinh con với cỏ thỏi…
*
Ôn Noãn lái xe chậm rẫỉ quay về căn hộ nhỏ.
Dưới tàng cây có một chiếc Bentley Continental màu vàng đang đậu.
Hoắc Minh mặc một bộ âu phục, dựa vào cạnh cửa xe hút thuốc.
Xe sang cùng người đàn óng tuấn tú khí
chất.
Khiến người khác phải chú ý.
Mấy cô gái đỉ ngang qua mỉm cười khúc khích, cố gắng làm anh chú ý, nhưng Hoắc Minh chí nhìn chằm chằm ôn Noãn.
Cô tới gần…
Anh hít một hơi thuốc thật sâu khiến cho hai gò má hóp lại, đường nét gương mặt khuất dưới bóng cây càng thêm quyến rũ. ôn Noãn chưa từng nghi ngờ, nếu Hoắc Mình muốn hẹn hò thì chẳng thiếu người đồng ý.
Dù sao ngoạỉ hình cúa anh được trời ƯU ái lắm.
Ôn Noãn lại gần: “Luật sư Hoắc, có chuyện gì sao?”
Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.
“Không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?”
Ôn Noãn không nhúc nhích, cả buổi sau cô mới khàn giọng hỏi: “Anh muốn không? Muốn thì chúng ta đi khách sạn.”
Hoắc Minh nhíu mày.
“Nhà em ớ đây mà em lại muốn đi khách sạn?”
Anh nhớ ôn Noãn rất không thích khách sạn, rõ ràng là bây giờ cô đang giận dỗL
Hoắc Minh nhẹ giọng: “Đừng quậy nữa! Đã nhiều ngày rồi mà em vẳn còn giận à? Tôi và cô ta không có gì hết!”
Nhưng ôn Noãn chỉ đơn giản là không hết giận được.
Cỏ nhìn xe của anh, lại nóỉ: “Luật sư Hoắc, tôỉ không có quậy, mà tỏi cũng không có tư cách đó. Chẳng qua là tôi thấy quan hệ chúng ta thích hợp với khách sạn hơn thòi!… Đỉ xe của anh đi, lát nữa tõi sẽ bắt xe về.”
Ánh mắt Hoắc Mình tối đi.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người lên xe.
Sau khi thắt dây an toàn xong, ôn Noãn ngồi bên cạnh anh.
Hoắc Minh cố ý ném một chiếc hộp vuông lên bảng điều khiến trung tâm, sau đó nghiêng người nói với cô: “ở lại khách sạn một đêm đi, tôi sợ em không xuống giường được.”
Ôn Noãn quay mặt đi.
Anh đúng là thằng khốn!
Hoắc Minh nhìn cô một lúc, thấy cô không nói gì thì hơi tức giận, lái xe tới một khách sạn năm sao.
Khỉ lấy thẻ phòng, đến nhân viên lễ tân cũng cảm thấy sự bất thường.
Đến mức không dám thở mạnh.
Hoắc Minh cầm thẻ phòng, bước chân thoăn thoắt dẩn trước.
Ôn Noãn theo sau anh, chậm rãi đi vào thang máy.
Đây là lần thứ hai cô đến khách sạn cùng anh. Lần trước anh chơi ác quá, đế lại trong cô bóng ma tâm lý đến giờ chưa phai.
Bầu không khí trong thang máy im lặng đến đáng sợ.
Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, gương mặt vô cảm.
Trong lòng ôn Noãn thầm nghĩ anh cần gì làm vậy.
Rõ là anh trăng hoa, vậy mà dáng vẻ như bị oan…
Sau khi vào phòng.
Hoắc Minh không gấp gáp như trước, anh tiện tay ném chiếc hộp lên giường lớn,
sau đó cời áo khoác ném xuống cuối giường.
“Cô giáo Ôn, em muốn tắm không?”
Ôn Noãn trước nay trong sạch, chỉ từng ngủ với anh, không có lấy một người đàn ỏng khác.
Lúc này nghe anh nói chuyện bằng giọng điệu ấy, cô đột nhiên có hơi tủi thân. Khóe mắt và mũi cô đều đã ửng hồng lên, nhưng cô vẩn giả vờ bình tĩnh.
“Không!”
“Sao lại không?”
Hoắc Minh đột nhiên tiến lại gần, ngón tay thon dài sờ lên gương mặt cồ: “Trên người em toàn là mùi của Khương Duệ, khống tắm sao đươc?”