Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 133 Quý nhân thật ra là người khác
Chương 133: Quý nhân thật ra là người khác
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ thua thiệt của Cố Trường Khanh.
Lửa giận trong lòng nguôi ngoai hơn hẳn.
Thím Chu mang chè quế hoa lên.
Bà ấy chăm sóc Hoắc Minh từ bé đến lớn, rất thương yêu anh, tự nhiên hỏi: “Sao cậu chủ không dẩn cô giáo ôn về?”
Hoắc Minh giật mình.
Anh ăn một ngụm, nói: “Muộn rồi, em ấy ngủ.”
Thím Chu gật đầu, trao đổi ánh mắt với bà Hoắc rồi rời đi.
Bà Hoắc lại nói bóng gió thêm vài câu, Hoắc Minh đều trả lời cấn thận, chính là không muốn mẹ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình.
Cố Trường Khanh lại biết rất rõ.
Hắn cười nhẹ: “Có phải anh cả đang cãỉ nhau với cỏ giáo ôn không?”
Hoắc Minh đặt bát xuống.
Anh bày ra dáng vẻ anh rế: “Trường Khanh, xem ra đợt phong ba lần trước cúa Tập đoàn Cố thị vần chưa làm cậu đủ bận rộn nhỉ.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh sa sầm…
Hoắc Minh không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy bỏ lên lầu.
“Anh!” Hoắc Minh Châu không nhịn được, gọi anh lại.
“Anh, hình như anh có định kiến gì đó với Cố Trường Khanh.”
Hoắc Minh xoay người.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn sang cố Trường Khanh…
“Vậy à? Sao anh lại không biết!”
“Có thể anh ta sẽ tự biết đây.”
sẳc mặt Cố Trường Khanh rất khó coi. Hắn nheo mắt nhìn chầm chầm người đàn ông may mắn kia.
Rõ ràng là ớ bên ôn Noãn không vui.
Cũng phải, bình thường xung quanh anh luôn có một đống phụ nữ chủ động lấy lòng, bây gỉờ đụng phải một kẻ cứng đầu như ôn Noãn, đương nhiên anh sẽ thấy không thoải
mái.
Cố Trường Khanh nhớ tới lần trước ờ câu lạc bộ, nhìn dáng vẻ Hoắc Mình như không thèm để ý, ra vẻ chỉ là chơi bời mà thôi.
Ha hả!
Hoắc Minh chắc không ngờ tới, mình đã chơi đùa thành thật!
Cố Trường Khanh không so đo với tên đàn ông thất tình kia.
vẫn còn hai ngày, hắn có thế gặp mặt Ôn Noãn.
Hắn tưởng tượng vẻ mặt cỏ sẽ kinh ngạc, sinh động cỡ nào khi thấy hắn, thậm chí còn có chút đáng yêu…
Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa tay lái.
Ôn Noãn từ khách sạn quay về.
Lúc xuống xe, cô không tránh được cơn mưa.
Khỉ về căn hộ, cô tắm nước nóng rồi uống một gói vitamin c nhỏ, lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Trời đã khuya.
Nhưng cô vằn còn có việc phải làm, cô uể oải ngồi trên ghế sô pha, mớ máy tính giải quyết báo cáo tài chính hôm nay.
Công việc khiến cô quên đi phiền não.
Nhưng đêm đến, nằm lẻ loi trên giường, cỏ lại khỏng khỏi nhớtớỉ Hoắc Mình.
Nhớ anh đã từng tốt thế nào.
Nhớ anh và chuyện đêm nay…
Ôn Noãn cầm gối che mặt lại, cố gắng không nhớ đến anh.
Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc với Hoắc Minh, nhưng vần thấy tin tức về anh trên báo.
Anh đã thắng kiện quốc tế, tinh thần hăng hái.
Hàng ngàn tỉa sáng tập trung vào anh, đến cả ánh mắt của mấy nữ phóng viên đều hiện lên áì mộ…
Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm.
Tiêu đề bài báo khá giật gân…
[Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!]
Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình.
Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vé không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ.
Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án.
Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân!
Ôn Noãn nhớtới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lờỉ của ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn nhìn lại tấm ánh, đồng tình với anh.
Cô hận mình không biết cố gắng!
“Đang nhìn gì thế?”
Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hãng hái thế! ôn Noãn… Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?”
Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoái mái.
Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha.
Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm.
“Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!”
Ôn Noãn biết chừng mực.
Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. ôn Noãn chọn một bộ đồ cóng sở, vén mái tóc màu trà lên, trỏng rất chuyên nghiệp.
Cỏ đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.
Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.
Khi họ đến câu lạc bộ thương vụ, đúng lúc gặp được cả nhà Tống Giám đốc Hứa.
Ông Hứa ôn hòa giản dị, bà Hứa dịu dàng thân thiện, ngay cả con của hai người cũng rất đáng yêu.
Ôn Noãn thả lỏng.
Trong bữa tiệc, chị Lê liên tục trò chuyện với Tổng Giám đốc Hứa về kế hoạch tương
lai.
Ôn Noãn thì phụ trách bà Hứa và đứa bé.
Bà Hứa rất thích ôn Noãn, mới trò chuyện được một lát đã quyết định giao đứa bé cho Ôn Noãn dạy đàn luôn. Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lê thả lỏng.
Cò ấy đứng dậy kính vợ chồng Tổng Giám đốc Hứa một ly: “Đây là lần đầu tôi và Ôn Noãn khởi nghiệp mà đã gặp ngay quý nhân như Tổng Giám đốc Hứa.”
Chị Lê uống một ngụm.
Tống Giám đốc Hứa vỗ vai chị Lê, bật cười sảng khoái.
“Quý nhân thật ra là người khác!”
Chị Lê và Ôn Noãn sửng sốt.
Là người khác?
Ai?
Bà Hứa nhẹ giọng nói: “Lão Hứa nhà tòi được người khác nhờ vả thôi! Người này muốn hợp tác với cô giáo ôn, chỉ là sợ bị cò giáo Ôn từ chối!”
Ôn Noãn đã đoán được là ai.
Mặt cô hơi biến sắc, nhưng lại không tiện phát tiết ngay bây giờ.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Cổ Trường Khanh bước vào, hắn mặc một bộ âu phục trắng đen kinh điển, trồng rất tuấn tú.
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu hun hút.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẳn đứng cầm ly rượu trong tay, miền cưỡng cười: “Hóa ra là Tổng Giám đốc Cố.”
Chị Lê sợ cô thất lễ.
Ôn Noãn khẽ nắm lấy tay chị Lê ý bảo cô ấy yên tâm.
Cồ nói với Tổng Giám đốc Hứa và bà Hứa: “Tôi và Tống Giám đốc cố có chuyện riêng cần bàn, Tổng Giám đốc Hứa, bà Hứa, xỉn lỗỉ tôi không tiếp chuyện được, chị Lê sẽ chiêu đãì hai người.”
Tổng Giám đốc Hứa có hơi xấu hổ.
Dù sao ông ta cũng là bên đuối lý nên có hơi mất tự nhiên.
Ôn Noãn bước ra ngoài trước.
Cố Trường Khanh mỉm cười nhẹ, đuổi theo sau.
Hắn gọi tên cô, còn nói: “Anh nói rồi, anh chỉ muốn bồi thường cho em thôi[ Đừng từ chối ý tốt của anh, được chứ?”
Giọng điệu cố Trường Khanh rất dịu dàng.
Từ khi phát hiện mình mất đi thứ gì đó, hắn liền đối xử khác hẳn với ôn Noãn.
Hắn muốn trao hết những thứ tốt nhất cho cô, lại không quan tâm cô có muốn hay không.
Ôn Noãn dừng chân.
Cô và hắn đứng nhìn nhau trong lối đi nhỏ.
Cô biết có lẽ bây giờ hắn thích cô thật nên muốn lấy lòng cô, thế nhưng đẵ quá muộn rồi… Cái kiểu nịnh nọt sau khi làm tan nát trái tim người khác này, đối với ôn Noãn chẳng đáng một đồng.
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
“CỐ Trường Khanh, chúng ta đã chia tay từ lâu.”
“Hoắc Minh Châu xỉnh đẹp lại ngây thơ, anh nên quý trọng mới phải.”
“Đừng làm phiền tôi nữa, chỉ khiến cả
hai bên khó chịu mà thôi.’
Cố Trường Khanh đút một tay vào túi áo.
Hắn bật cười khúc khích.
“Ôn Noãn, có phải em vẫn nghĩ Hoắc Minh sẽ cưới mình hay không?”
Lồng ngực ôn Noãn đau đớn.
Cồ mím môỉ: “Không liên quan đến Hoắc Minh!”
“Không liên quan?”
Cố Trường Khanh bước lên một bước, đến gần cô.
Trong lúc ôn Noãn còn chưa phát giác, hắn đã lặng lẽ lấn tới, vây cô vào tường.
Cứ như thể đang ôm cô vào lòng.
Ôn Noãn chống tay lên vai đấy hắn ra.
“Cố Trườnq Khanh, anh điên rồi!”