Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 134 Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng
Chương 134: Hoắc Minh, chúng ta một mạng đổi một mạng!
CỐ Trường Khanh bất động, cơ bắp trên cơ thể hắn cứng như đá.
Ánh mắt hắn càng nguy hiếm hơn.
“Anh không điên!”
Hắn nhìn cỏ, gằn từng chữ từng chữ một: “Là anh tỉnh ngộ! ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này anh sẽ đối xử tốt với em!”
Về mốỉ quan hệ giữa cồ và Hoắc Minh, hắn rất bận tâm nhưng hắn chọn quên đi.
Ôn Noãn đứng ngây dại.
Đợi cô hoàn hồn, cố Trường Khanh đã ôm lấy mặt cô, muốn hôn xuống…
Cô quay đầu chỗ khác.
Mòi hắn chạm nhẹ vào gò má nhỏ của cỏ, để lại một chút ươn ướt.
Ôn Noãn hung hăng đẩy hắn ra.
Hơi thở cô hỗn loạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn như muốn nói rõ với hắn, cô không cần hắn đầu tư cũng không cần bồi thường.
Giữa họ không cần có bất kỳ liên hệ nào!
Nhưng khi cô chuẩn bị nói, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại…
Cách đó không xa, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc.
Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chằm vào họ, lạnh lùng như đang xem một mối tình nam nữ không liên quan gì đến mình.
Đôi chân ôn Noãn bồng dưng mềm nhũn.
Cô tựa vào vách tường, phải dùng tay vịn mới không bị trượt xuống.
Cố Trường Khanh cũng thấy Hoắc Minh.
Hẳn mớ miệng, giọng điệu khàn khàn: “Ôn Noãn, chỉ cần em nói một tiếng, ngay bây giờ anh sẽ hủy bỏ hôn ước, anh sẽ cưới em, chúng ta kết hôn rồi sinh mấy đứa con.”
Đề nghị cúa hắn rất hấp dẩn, nhưng không phải là những gì ôn Noãn muốn.
Người mà cô thật sự muốn lại đang nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng.
Cô vô lực nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
Cố Trường Khanh cảm thấy toàn thân
lạnh lẽo.
Có lẽ trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn ỏm một chút hy vọng nhưng bây giờ hắn biết mình vĩnh viển mất đi ôn Noãn.
Trận chiến của ba người.
Thế giới của hai người.
Cố Trường Khanh chính là người ngoài cuộc!
Trong mắt ôn Noãn chỉ có Hoắc Minh, CỐ Trường Khanh đã thua triệt đế…
Cố Trường Khanh rút lui.
Lúc hắn đi qua Hoắc Minh thì nghe thấy giọng lạnh lùng của người đàn ông được trời ưu ái này.
”CỐ Trường Khanh, những thứ thuộc về tôi, tôi không thích người khác đụng vào!”
Cố Trường Khanh giật mình.
Hắn và Hoắc Minh biết nhau từ lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoắc Minh thể hiện sự chiếm hữu, thường ngày anh đối bất kỳ thứ gì đều không hứng thú lắm, đặc biệt là phụ nữ!
Có lẽ hắn đã nghĩsaỉ!
Có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào
đó Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn.
Bời vì người kia là ôn Noãn.
Bới vì Ôn Noãn muốn kết hôn.
Ôn Noãn ngồi vào xe của Hoắc Minh.
Cô rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, suy đoán đêm nay có lẽ là buối tiệc chúc mừng của anh, không ngờ lại bắt gặp cô ‘ngoại tinh’.
Về công hay tư thì õn Noãn đều khống muốn xung đột với anh.
Cô nói nhỏ: “Phòng nhạc đang tìm nguồn vốn, anh ta ủy thác người ký hợp đồng với chúng tôi, trước đó tôỉ không biết là anh ta.”
Hoắc Minh khỏng quan tâm đến cô.
Anh nhấp một điếu thuốc, tay đặt trên cửa sổ xe chậm rãi hút lấy…
Hút xong một điếu thuốc, anh mới nghiêng người nhìn cồ.
“Tại sao em lại giải thích vớỉ tôi?”
“Chúng ta không phải chỉ là mối quan hệ thể xác thôi sao?”
ôn Noãn đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Tính cách Hoắc Minh thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, lúc này mà tranh cãì với anh tuyệt đối không có gì tốt.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu.
Đột nhiên anh nói: “Tôi muốn đến chỗ của em!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ cô hiếu ý anh, anh muốn tới căn hộ của cỏ để ‘làm’, hành động này ít nhiều mang theo chút ý tứ phát tiết, hơn nữa là tỏ ra mạnh mẽ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe.
Sau một lúc, cô khẽ “ừ”.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp chân ga.
Có lẽ anh đang tức giận, xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đến dưới lầu căn hộ ôn Noãn sống.
Ôn Noãn dần anh vào trong, cảm thấy có chút nhục nhã.
“Anh muốn uống gì?”
Cô vừa mới hỏi, thân thể đã bị đẩy xuống ghế sô pha…
Mái tóc dài màu trà của ôn Noãn được trải trên chất liệu vải nhạt đánh vào thi giác rất lớn, hơn nữa đây là nơi cô sống một mình, đối với Hoắc Minh đó là một sự kích thích không nhỏ.
Anh không nhẹ nhàng chút nào.
Sau khi làm xong một lần, ôn Noãn muốn nghi ngơi nhưng anh không thỏa mãn.
“Tiếp tục!”
Khóe mắt của ôn Noãn ướt đâm, chịu đựng nhu cầu của anh…
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của cô reo.
Tay cúa ôn Noãn bị giữ chặt, không thể cầm được điện thoại, nhưng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Hoắc Minh lấy điện thoại liếc nhìn một cái.
Cố Trường Khanh gọi tới.
Anh nhấn nút nghe, sau đó tiếp tục sự việc vừa rồi.
“Ôn Noãn!”
“ôn Noãn…”
Ánh mắt sâu thẳm Hoắc Minh nhìn ôn Noãn chằm chằm, cô cắn môi, mũi nhỏ đo đỏ…
Anh làm cô suy sụp hoàn toàn!
Những âm thanh mập mờ truyền đến bên kia điện thoại, cố Trường Khanh đờ đẫn nghe, toàn bộ máu trong cơ thế như bị đông cứng lại…
Sau đó, điện thoại của hắn vỡ tan tành!
Đêm khuya.
Ồn Noãn quấn trong chăn, ngồi đờ đẩn.
Toàn thân Hoắc Minh chỉnh tề ngồi đối diện cô, trong tay anh còn có một điếu thuốc.
“Tôi sẽ đưa em đi Anh Quốc học chuyên sâu.”
“Nửa tháng tôi sẽ bay qua cùng em một Ian.”
“Tôi sẽ đầu tư vào phòng nhạc, thuê những người chuyên nghiệp để quản lý cho em.”
ôn Noãn chậm rãi giương mắt.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt cũng đỏ lên.
Cỏ bị anh lăn lộn đến sợ.
Thân thể rất đau, nhưng không bù được sự mệt mỏi trong lòng cô.
n sủng nửa tháng một lần, không phải là tình nhân thì là gì?
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Hoắc Minh, trong lòng anh tôi có phải là người tình mà anh bao nuôi không? Mọi thứ đều theo ý muốn của anh, nếu anh khỏng vui thì sẽ sắp xếp cho tôi đi ra nước ngoài.”
Chấn vấn của có không thể ảnh hường đến quyết định của Hoắc Minh.
Giống như tối nay, cô và cố Trường Khanh gặp gỡ, anh không cho phép lặp lại nữa.
Anh bóp rơi tàn thuốc.
“Có phải hay không không quan trọng! Quan trọng là em phải rời khỏi thành phố B.”
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cỏ và Cố Trường Khanh sớm đã là quá khứ, có điều trong lúc vô tình cô và hắn lại
gặp mặt.
Cô cự tuyệt Cố Trường Khanh.
Cô chưa bao giờ cho cố Trường Khanh bất cứ hy vọng nào, ngoài việc cồ không còn yêu hắn nữa, còn có nguyên nhân chính là Hoắc Minh Châu, cô muốn Hoắc Minh Châu vui vẻ hơn.
Thế nhưng Hoắc Minh lại đối xử với cô như vậy?
Anh và Kiều An không rõ ràng, nhưng lại không chịu chấp nhận quá khứ của cô.
Cô cúi đầu trước anh, để anh tùy ý đùa giỡn cô, anh kéo quần lẻn rồi đuổi cô đi như gái điếm.
Hoắc Minh khốn kiếp.
Cô không cần!
Cồ không cần bất cứ điều gì!
Ôn Noãn hất chăn, không quan tâm đến cơ thế đang chật vật của mình, cô bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, cô bình tĩnh nói: “Tôi không đi!”
Hiển nhiên Hoắc Minh đã sớm có tính
toán.
Anh cười lạnh: “Em quên vụ kiện của bố em vẫn chưa được đệ trình sao?”
Từ trong túi anh lấy một tập tài liệu ném cho Ôn Noãn
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch.
Đây là biên nhận mà bố cô đã ký tay, một thứ đủ đế làm cho bố cô không thế trở lại bình thường.
Mặt Hoắc Minh không cảm xúc nói: “Thứ nhỏ nhặt này tỏi bỏ ra không ít tâm tư! Ôn Noẫn, một khi rơi vào tay cơ quan pháp lý, em đoán kết quả sẽ ra sao? Bố em còn có thể sống không?”
Ôn Noãn tức giận đến toàn thân run rẩy. Cồ chưa bao giờ nghĩ Hoắc Minh dùng điều đó để đe dọa cỏ.
Cô nhẹ nhàng nờ nụ cười.
Cô ngước mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Minh, tôỉ ngủ với anh lâu như vậy, ngay cả ngủ cũng phải ngủ ra chút cảm tình chứ? Hoắc Minh… Chí cần bố tôi vào tù một ngày, tôi lập tức ngủ với Cố Trường Khanh, xem lúc đó em gái yêu quý của anh còn có thế sống nổi không? Mạng của bố tôi
là mạng, mạng của em gái anh cũng là mạng!”
Cô nóỉ xong trong lòng vô cùng đau đớn.
Cỏ vẩn cố chịu đựng đau đớn nói: “Hoắc Minh, chúnq ta môt manq đổi môt manq.”