NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 137 Tôi chúc các người hạnh phúc suốt đời suốt kiếp

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 137 Tôi chúc các người hạnh phúc suốt đời suốt kiếp
Prev
Next

Chương 137: Tôi chúc các người hạnh phúc suốt đời suốt kiếp
Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng hất tay Hoắc Minh ra.
“Bạch Vi, chúng ta đi thôi!”
Bạch Vi vừa đau lòng vừa buồn bã, nghe vậy càng tức giận hơn.
Cô ấy giơ ngón giữa với Hoắc Minh: “Đồ đê tiện! Tôi chúc anh tuyệt tử tuyệt tôn!”
Ôn Noãn cụp mắt.
“Bạch Vi, đừng làm vậy nữa, tớ với luật SƯ Hoắc cũng coi như chìa tay trong yên bình.”
Bạch Vi biết, vì ôn Bá Ngôn cho nên ôn Noãn mới bỏ qua chuyện này, mới phải chịu ấm ức như thế.
Ồn Noãn có thế nhịn được, cô ấy cung có thể nhịn.
Bạch Vi nghẹn ngào nói: “Được! Chúng ta về nhà thôi.”
Hoắc Minh lại giữ chặt tay ôn Noãn một lần nữa.
Lần này, ồn Noãn vùng mạnh tay anh ra.
“Cô Ôn.”
Kiều Cảnh Niên bước tới, chân thành tha thiết xin lỗỉ: “Cỏ ôn, Kiều An còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này cũng do chú và vợ chú chưa suy nghĩ chu toàn! Chú xin lồi cháu, hy vọng cháu có thể nể mặt chú, cho Hoắc Minh một cơ hội đế cậu ấy giải thích.”
Ôn Noãn cười nhạt.
Lúc này cô đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn phải đứng đây phân rõ phải trái trắng đen với mấy người này.
Ngoại trừ Bạch Vi ra, còn ai đau lòng vì cô nữa?
Ôn Noãn quay người lại, ỉm lặng nhìn Kiều Cảnh Niên.
“Chú Kiều, chú không sai gì cả!”
“Kiều An là hòn ngọc quý trên tay chú, chú và vợ mình thiên vị cho cò ấy thì có gì là sai đâu chú?”
“Còn về cô Kiều, cô ấy chỉ theo đuối tình yêu của mình thôi, lại càng không sai.”
Ôn Noãn hít một hơi thật sâu.
Cô từ từ liếc mắt quét qua khuôn mặt của những người này, chậm rãi nói: “Tôi và luật sư Hoắc cũng coi như từng quen biết nhau, bây giờ tôì xin chúc anh ta và cô Kiều hạnh phúc trọn đời trọn kiếp.”
Kiều Cảnh Niên khựng người lại.
Ông không thể ngờ cô gái trước mặt lại quyết liệt đến thế, khiến ông nhớ tới Lục Tiếu Noãn.
Năm đó ông và Tiếu Noãn hiểu lầm nên cãi nhau, lúc ấy Tiểu Noãn cũng đỏ mắt nói chia tay với õngí
Tiểu Noãn…
Giờ em đang ờ đâu?
Nếu em sinh ra một đứa con gái, liệu nó có giống như cô ôn đây, chịu hết mọi ấm ức, bị người khác bắt nạt?
Kiều Cảnh Niên vốn là người lương thiện, ông nghĩ đến đứa con ruột thịt không có duyên gặp mặt, trong mắt ngân ngấn nước, ông… Muốn nói vài lời nhẹ nhàng để an ủi cô gái trước mặt…
Nhưng ôn Noãn đã quay người rời đi.
Cò đau đớn nhưng lưng vần thẳng.
Vốn dĩ thế này đã đủ nhục nhã rồi, cô không muốn bị người khác chế nhạo nữa.
Bạch Vi dùng hết sức lực đỡ cô, trong giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: “ồn Noãn, cậu đừng cứng đầu như vậy có được không? Muốn khóc thì cứ khóc đi, trần đời có ai là không gặp phải mấy thằng trai đểu đâu! Đồ đê tiện đó dám đối xử đểu giả với chúng ta, chúng ta cứ đánh lại một trận là được, đừng cố chịu đựng như thế.”
Ôn Noãn dừng lại, cô nhỏ giọng nói: “Tớ sẽ quên anh ta đi, sẽ bắt đầu lại một lần nữa!”
Bạch Vi sửng sốt.
Hoắc Minh đuổi theo sau đúng lúc nghe thấy những lời vừa rồi của ôn Noãn.
Trên gương mặt anh tuấn trướng thành của anh hiện lên sự mê mang.
Ôn Noãn nói muốn quên anh đi!
Cồ thật sự muốn quên anh sao?
Cồ đã chia tay với anh, có phải sẽ coi anh như người xa lạ, một ngày nào đó cô có bạn trai mới, sẽ bình tĩnh giới thiệu anh với gẫ bạn trai ây, giống như cách cô từng làm với Cố Trường Khanh.
Trong đầu Hoắc Minh hiện lên rất nhiều
hình ảnh.
Lần đầu tiên anh và ôn Noãn gặp nhau.
Lúc ngồi trên xe từ sân gôn trờ về, rõ ràng cò rất ngây ngỏ nhưng lại cố giả vờ như có kinh nghiệm.
ở nhà hàng Pháp, cô ngồi đánh đàn.
Thực ra đều khiến anh động lòng…
Còn có vô số chi tiết trong sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cùng thân mật triền miên ờ mồi một góc trong chung cư, anh thích nhìn cô tình mê ý loạn, cắn lổ tai cỏ gọi cô là Morning Dew.
Ôn Noãn là người phụ nữ đầu tiên chân chính của anh.
Anh hối hận rồi.
Trong chuyện tình cảm, rất ít khi Hoắc Minh hối hận.
Năm đó khi chìa tay Kiều An, anh dứt khoát kiên quyết, qua nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ sinh ra cảm xúc hối hận.
Có lẽ tình nghĩa nhiều năm với cô ấy chưa hết.
Có lẽ tình cảm với chú Kiều vẫn còn.
Nhưng anh chưa bao giờ hối hận, cũng chưa từng suy nghĩ đến chuyện nếu mình ờ cạnh cô ấy nhiều hơn, thì cô ấy sẽ không đi theo người khác…
Hôm nay anh đã khiến ôn Noãn bị thương.
Anh vô cùng hối hận, anh muốn bồi thường cho cô, anh không muốn chia tay cô.
Bọn họ không nên kết thúc như vậy…
Hoắc Mình nắm chặt lấy cửa xe, nhìn ôn Noãn nói: ‘’Để tồi đưa em về.”
Ôn Noãn ngồi trong xe, cô cực kỳ bình tĩnh: “Hoắc Minh, chúng ta cắt đứt hoàn toàn đi!”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Luật SƯ Hoắc, tôi và anh khồng giống nhau, tôi đối diện với tình cảm của mình không dây dưa dài dòng, càng không thích chân trong chân ngoài, vương vấn tình cũ!”
Lông mày Hoắc Minh nhíu chặt.
Anh vẩn muốn giải thích!
Bỗng nhiên ôn Noãn đỏ ửng hai mắt, nhìn chằm chằm anh: “Hoắc Minh, tôi rất đau! Hiện tại… Anh có thể thả tôỉ đi được không?”
Anh ngẩn người ra.
Ôn Noãn dùng sức đóng sầm cửa xe lại.
Rầm một tiếng, ngón tay Hoắc Minh bị kẹp, trong nháy mắt đã trở nên xanh tím.
Hoắc Minh lùi về sau một bước theo bản năng, Bạch Vi lại mắng một câu “Đồ đê tiện” rồi lái xe đi.
Cách một lớp cửa kính, Hoắc Mình nhìn thấy Ôn Noãn đang khóc, không biết là vì đau, hay là… Vì anh.
Kiều An đi tới.
■’Hoắc Minh, tay của anh…”
“Cô Ôn cũng thật là, sao cô ta có thế đối xử với anh như vậy được?”
“Hoắc Minh, chúng ta đì gặp bác sĩ thồì.”
Hoắc Minh nghe Kiều An nhỏ giọng khuyên nhú, trong lòng cực kỳ bực bội.
Anh đẩy Kiều An ra.
“Cút đi!”
Kiều An sửng sốt.
Cô ta chậm rãi ngước nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tối tăm này của anh, giống như phát hiện vợ mình ngoại tình với người khác, không phải… So với ngoại tình thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Trong lòng Kiều An run rấy không thôi, chẳng lẽ Hoắc Minh thật sự… Yêu ôn Noãn sao?
Hoắc Minh dứt khoát lên xe.
Anh lái xe cực nhanh, gần như đồng thời đến nhà ôn Noãn cùng Bạch Vỉ.
Ồn Noãn xuống xe nhưng không thèm để ý đến anh, đổi vớì có mà nói, Hoắc Minh chỉ là người dưng nước lã không hề liên quan.
Trong lòng anh thắt lại.
“Ôn Noãn!”
Bạch Vỉ đỡ Ôn Noãn, sau đó ném hai tờ giấy lên người anh.
“Đây là phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẫu thuật của ôn Noãn, anh xem cho kỹ!”
“Lúc Ôn Noãn đau sắp chết, anh ở chỗ
nào?”
“Đồ đê tiện! Anh không xứng với ôn Noãn! Càng không xứng với tình cảm cậu ấỵ dành cho anh… Loại người như anh nên khóa chặt vào Kiều An cho đến chết, đừng có thả ra ngoài làm hại người khác!”
Bạch Vi mắng xong, cảm thấy hả giận.
Cô ấy đỡ Ôn Noãn lên lầu.
Một lát sau, đèn chung cư sáng lên.
Hoắc Minh dựa vào chiếc Bentley màu vàng, đọc kỹ phiếu chẩn đoán bệnh và giấy cam kết đồng ý phẵu thuật của ôn Noãn dưới ánh trăng, những dòng chữ dày đặc khiến anh gần như không thở nổi.
Là anh khiến ôn Noãn bị thương.
Là anh để ôn Noãn ờ lại một mình trong phòng phẫu thuật.
Hoắc Minh nhớ đến lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, cô đau đến mức khóc Ướt một mảng khăn trải giường.
Ôn Noãn sợ đau như thế!
Hoắc Minh không lên xe, anh đứng dựa vào cửa xe chậm rãi hút thuốc.
Cứ đứng như thế đến hơn nửa đêm.
Lúc rạng sáng, Bạch Vi đỉ ra ngoài mua đồ ăn, khi đì ngang qua chiếc Bentley màu vàng còn không quên phỉ nhổ một câu.
Đồ đê tiện!
Hoắc Minh không để ý đến cô ây.
Chờ Bạch Vi đi rồi, anh lập tức mờ cửa xe, đi tới chung CƯ của ôn Noãn rồi ấn chuông cửa.
Ôn Noãn cho rằng Bạch Vi trớ về, cố đứng dậy ra mờ cửa.
Cửa mở ra, đứng ngoài cửa lạì là Hoắc Minh.
Trong tay anh còn cầm mấy túi đồ dinh dưỡng, còn có hai phần ăn sáng, là loại mà cô thích ăn.
Ôn Noãn không cho anh đi vào.
Giọng nói của cô cực kì lạnh nhạt: “Hoắc Minh, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi, chứ không phải bị sảy thai, anh không cần phải làm như vậy!‘’
Hơn nữa, trái tim cô đã tan vỡ rồi…
Cho dù có làm như vậy cũng chỉ dưthừa mà thôi!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 137 Tôi chúc các người hạnh phúc suốt đời suốt kiếp"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com