NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 138 Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 138 Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không
Prev
Next

Chương 138: Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?
Sắc mặt Ôn Noãn hơi tái nhợt.
Hoắc Minh giơtaỵ muốn chạm vào mặt cồ, Ôn Noãn lu ì về sau một bước theo bản năng.
Cuối cùng, anh buõng tay xuống.
“Cho dù thế nào cũng ảnh hường đến sức khỏe!”
“Ôn Noãn, tôi rất đau lòng.”
“Để tôi chăm sóc em…”
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Cô nhìn anh, mặt không cảm xúc: “Luật sư Hoắc, cứ phải để tôi nói trắng ra mới được à? Tòì biết, anh đúng là hơì thích tỏi thật, nhưng cái loại thích đó của anh quá mỏng manh, mỗi một lần Kiều An xảy ra chuyện… Anh cũng sẽ cắm đầu đi tới chỗ cô ấy, không cần biết tôi thế nào, có đang thương tâm hay đang đau lòng, thậm chí là đang nằm trên bàn phẫu thuật!”
Ôn Noãn nói, trong lòng lại dấy lên một cơn đau.
Cô nặn ra một nụ cười.
“Luật SƯ Hoắc, người như anh đây tôi không thích nổi đâu!”
Hoắc Minh bước vào trong.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, muốn hôn cô, muốn dùng cách này đế khiến cô quay lại.
ít nhất cũng khiến cỏ nhớ lại tình cảm trước kia của bọn họ.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cảm nhận được động tác dịu dàng thắm thiết của anh, cả người cứng đờ, ngay cả trái tim cũng đau đớn đến chết lặng.
Không biết cô lấy sức lực ờ đâu ra, đấy anh một cái thật mạnh.
“Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?”
“Ôn Noãn tôi… Là con chó mà anh gọi một tìêhg là vây đuôi chạy tới, không cần thì đuối đi sao? Nếu anh muốn tìm một con đàn bà đế ngủ thì dựa vào điều kiện ngoại hình của anh, có nhắm mắt lại cũng vớt được một đống! Anh đừng dây dưa với tôi như thế nữa.”
Con ngươi của Hoắc Minh tối sầm.
“Em cảm thấy tôi chỉ muốn lên giường
với em à?”
Ôn Noãn run run hỏi lại: “Nếu không thì sao? Kết hôn chắc?”
Hoắc Minh như ngùng thở.
Anh siết chặt tay, một lúc lâu sau mới đáp lạì, giọng điệu có vẻ hơi mệt mỏi: “ôn Noãn, tồi không suy nghĩ đến việc kết hồn khỏng phải là tôi đang chơi đùa với em, mà là chuyện kết hôn không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi.”
Ôn Noãn cụp mắt, cô khẽ cười: “Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh.”
Nói xong, cô định đóng cửa lại.
Hoắc Minh ngắn cô lại, anh hơi nhíu mày: “ở trong lòng tôi, em quan trọng hơn cả Kiều An!”
Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thắng vào anh.
Trong mắt cô toát lên sự kinh ngạc, còn có cả phẫn nộ!
Cô như vừa nghe thấy một trò đùa thế kỷ, nhẹ giọng lặp lại lần nữa: “Tôi quan trọng hơn Kiều An?”
vé mặt Hoắc Minh vô cùng nghiêm túc.
Ôn Noãn mỉm cười: “Tôi nhớ rõ anh đang xử lý một vụ án liên quan đến kinh tế cho Kiều An, Hoắc Minh… Anh nói tôi quan trọng hơn cô ấy, vậy thì người quan trọng hơn cô ấy là tôi đây xin anh, từ bỏ hợp tác với cô ây.”
Ôn Noãn cười trào phúng: “Anh có làm được không?”
Hoắc Mình nhíu mày, từ trước đến nay anh luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư, nếu đế người phụ nữ này bò lên đầu anh, can thiệp vào công việc của anh, thì anh không thế chấp nhận được…
Anh nhìn cô: “Có thể đổi sang yêu cầu khác được không?”
Ôn Noãn cúi người xuống, nhặt mấy túi đồ bổ anh mang đến rồỉ thẳng tay ném ra ngoài cửa.
“Còn một yêu cầu khác, đó là cút ngay đi cho tòi!”
“Hoắc Minh, sau này anh đừng bao gìờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh khiến tôi cảm thấy ghê tờm quá rồi.”
ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô gục đầu trên ván cửa, dường như còn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Hoắc Minh.
Trước kia, cô thích tựa vào lồng ngực anh như vậy, thích dán sát vào cổ anh, cảm nhận hơi thớ của anh, mùi thuốc lá hổn tạp quyện với mùi nước cạo râu, làm cho cò mê muội không thôi.
Nhưng mà hiện gìờ, cồ chỉ muốn cách nó thật xa.
Một lát sau Bạch Vi trớ về, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, có lẽ đã xảy ra tranh cấi với Hoắc Minh ở dưới nhà.
Ôn Noãn lấy lại tinh thần.
Cô nói: “Đừng vì tớ mà đắc tội anh ta, Diêu Tử An còn phải hợp tác với nhà họ Hoắc nữa.”
Bạch Vỉ ngoài miệng thì to tiếng thế thôi, chứ trong lòng cô ấy cũng rất đau buồn.
Ôn Noãn chậm rãi mờ hộp cơm ra, nhỏ giọng nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ vượt qua được chuyện này.”
Mặc dù quá trình này sẽ có nhiều đớn đau.
Nhưng…Tất cả rồi cũng sẽ qua!
Ôn Noãn nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đi làm trở lại.
Bới vì CỐ Trường Khanh nên ôn Noẫn không thể lấy được hạng mục tài chính của giám đốc Hứa, cô đi xin lỗi chị Lê.
Chị Lê lạì cảm thấy không sao cả.
Cô ấy vổ vai ôn Noãn: “Trái đất là hình cầu, lần này không được thì còn lần sau! Buổi tối chị hẹn mấy người đi ăn cơm, ôn Noãn, em cũng đỉ đi.”
Ôn Noãn vô cùng cảm kích sự rộng lượng của chị Lê.
Trò chuyện mấy câu xong, cô lại tự mình gọi điện cho bà Hứa.
“Bà Hứa, xin lỗi, tòi không thể hợp tác với giám đốc Hứa được rồi! Nhưng nếu như Giai Giai muốn đến chỗ tòi để học tập, chắc chắn tôi sẽ dạy dồ cò ấy cấn thận.”
Bà Hứa cũng đã biết được mọi chuyện từ miệng chồng mình.
Bao gồm cố Trường Khanh…
Bao gồm Hoắc Mình…
Bà ấy phục sát đất cô giáo ôn này, vốn lúc đầu còn tưởng sẽ khó gần, nhưng không ngờ lúc này cô còn khách sáo như thế, hơn nữa còn không cần dựa dẫm vào đàn ông.
Bà Hứa cảm thấy rất thích.
Bà ấy suy nghĩ: Cô giáo ôn nhìn có vẻ rất đáng tin, tuy mình có thể dựa vào ồng Hứa, nhưng dù sao cũng phải có cửa đầu tư riêng mới đượcl
Tuy nhiên bà Hứa là người khôn khéo, bà ấy phải đợi xem thái độ của Hoắc Minh thế nào.
Nhỡ đâu luật sư Hoắc muốn đầu tư, thế thì bà ấy không thể nẵng tay trên được.
8 giờ tối.
Ôn Noãn đi theo chị Lê đến dự tiệc, cô vừa mới dưỡng bệnh xong, thật ra có thể không cần đi uống rượu.
Nhưng cô đã gây rất nhiều phiền phức cho chị Lẻ, bây giờ sao có thế đế một mình chị Lê uống hai phần rượu được?
Trên mặt ôn Noãn nờ nụ cười nhạt, uống một ngụm hết nửa ly rượu vang đỏ.
Rượu vang đỏ tinh khiết thấm vào dạ dày khiến cơ thể nổi lên phản ứng khó chịu nhưng cỏ vẫn mỉm cười.
“Được, cô giáo ôn uống hay lắm!”
“Cô giáo õn đúng là người sảng khoái!”
“Lại rót một ly cho cô giáo ôn”.”
Trong phòng riêng xa hoa, đèn thủy tinh chiếu xuống, bầu không khí rất tốt.
Ôn Noãn bị người khác rót gần một chai rượu vang đỏ.
Gương cỏ đã trớ nên tái nhợt, chị Lê thấy vậy, nhỏ giọng nói: “Em đi toilet đi, đợi lát nữa chị tìm lý do cho em về trước.”
Ôn Noãn lắc đầu: “Chúng ta cùng về.”
Chị Lê khẽ thờ dài.
Cô ấy biết chuyện giữa ôn Noãn và Hoắc Minh, cũng biết chỉ cần ôn Noãn đồng ỷ thì muốn làm cái gì cũng được.
Đáng tiếc, ôn Noãn không muốn làm người tình thứ hai của người ta!
Nhưng ngoại trừ đáng tiếc, cô ấy còn có phần ngưỡng mộ.
Chị Lê là tay già đời, chỉ dăm ba câu đẫ có thể khuấy động bầu không khí: “Các người phải đế cô giáo Ồn của chúng ta nghỉ ngơi một chút chứ, nào, ly này tôi xin kính tống giám đốc Lâm.”
Vị tổng giám đốc Lâm này là tổng giám đốc của một khách sạn sáu sao.
Ông ấy đã từng gặp ôn Noãn, cũng biết Ôn Noãn là “bạn gái” của Hoắc Minh.
Vừa rồi tất cả mọi người trong phòng đều mời Ôn Noãn uống rượu, ông ấy không thế nói đỡ cho cô được, chỉ có thế âm thầm nhắn tin cho thằng đệ Hoắc Minh, hỏi anh xem có chuyện gì!
Ôn Noãn chạy đến toilet.
Dạ dày cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nào nôn ra…
Cô mở vòi nước lạnh, cúi đầu vỗ mấy vốc nước lên mặt mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng tóm lại cô đã say rồi…
Cô nhìn thấy một bóng người thon dài xuất hiện trong toilet, lại không thể phân rõ đây là hiện thực hay giấc mơ, cho nên chỉ có thể đứng nhìn chằm chằm vào bóng người
đó, khóe mắt cũng trở nên đỏ hồng.
Hoắc Minh đì tới bên cạnh cô, bình tĩnh rửa tay.
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cồ dựa vào bức tường ốp gạch men sứ lạnh như băng, yếu ớt nhìn anh…
Hoắc Minh rửa tay rất chậm.
Cả hai im lặng một hồi lâu, cuối cùng ôn Noãn mới xác định được anh là người sống sờ sờ, bọn họ thật sự đã vô tình gặp nhau.
Cỏ khồng nói gì cả, quay người rời đi.
Hoắc Minh đứng ờ sau lưng cô nhẹ nhàng lên tiếng: ”Ôn Noãn, đây là cuộc sống mà em muốn sao?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 138 Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com