NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 139 ôn Noãn, tôi rất nhớ em

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 139 ôn Noãn, tôi rất nhớ em
Prev
Next

Chương 139: ôn Noãn, tôi rất nhớ em
ôn Noãn dừng lại.
Cô cụp mắt xuống, mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau. Tôi có sống ra sao, có sống thế nào cũng không có tí lỉên quan gì đến anh cả.”
Nếu anh cho rằng cỏ đã hối hận, vậy thì anh sai rồi!
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Cô trở lại phòng riêng, bầu không khí trong phòng vẩn náo nhiệt, chỉ có vị Lâm Mục kia là nhìn cô nghiền ngẫm.
Lại có người bắt đầu tới mời rượu.
Chị Lê không cho, muốn tự mình uống.
Người nọ cũng khá có địa vị, tự cao nói: “Giám đỗc Lé, đì ra ngoài bàn chuyện buôn bán sao có thế không uống rượu được! Trên bàn tiệc không phân nam nữ, hơn nữa… Cô giáo Ôn nhìn yếu ớt nhu nhược thế thôi, chứ cái gan uống rượu vừa rồi có là đàn ồng cũng không so được!”
Ông ta đưa một ly rượu vang đỏ đến trước mặt ôn Noãn.
“Cô giáo Ôn uống xong ly này, tôi sẽ cấn thận suy xét chuyện hợp tác đầu tư.”
Chị Lê muốn nói chuyện, nhưng ôn Noãn đã đè tay cô ấy lại.
Ôn Noãn cười nhạt: “Cảm ơn tổng giám đốc Triệu nâng đỡ cho! Tổng giám đốc Triệu đã nói thế thì tất nhiên tôi phải nể mặt ông rồi.”
Cỏ cầm lấy ly rượu định uống.
Nhưng một bàn tay vớì các khớp xương rõ ràng khác vươn tới, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trong tay ôn Noãn, người kia bình tĩnh nóỉ: “Để tỏỉ uống thay cô giáo ôn ly rượu này.”
Nói xong, Hoắc Minh hơi nhếch môi: “Không biết tồi có tư cách này không nhỉ!”
Trong phòng lạnh ngắt như tờ…
Không ai ngờ được Hoắc Minh sẽ tới đây, lạỉ còn công khai đối đầu với tổng giám đốc Triệu như thế.
Tướng quân nổi giận vì hồng nhan, đây đúng là trò hay.
Tổng giám đốc Lâm kẹp điếu thuốc lá trong tay, cười ấn ý nói: “Hoắc Minh, thế là đủ rồi.”
Hoắc Minh nghiêng người, khẽ ôm lấy vai Ôn Noãn, bất kế cơ thể cô cứng ngắc hay bài xích đối với anh như thế nào.
Anh hơi mím cười: “Tôi đến đây đón cố giáo Ôn, thấy có ấy đang nồn trong nhà vệ sinh, tôi rất đau lòng.”
Nói xong, anh đặt cái ly trong tay xuống.
“Tống giám đốc Triệu, ông nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
Bình thường vị tổng giám đốc Triệu kìa rất kiêu ngạo, nhung lúc này õng ta không thể nói nên lời, mà những người khác cũng không có ý giải vây cho ông ta.
Tâm trạng của Hoắc Minh đang không vui, có ai dám xông lên tìm xui xẻo chứ?
Cả phòng chìm vào im lặng thật lâu…
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy cái ly, uống một hơi hết sạch.
Uống xong, cô nhìn tổng giám đốc Triệu, cười nói: “Tổng giám đốc Triệu, chúng ta nói chuyện tiếp đi.”
Tổng giám đốc Triệu sửng sốt, lập tức, hốc mắt ông ta đỏ lên, vừa nãy cho dù thế nào thì ông ta cũng đã đắc tội với Hoắc Minh rồi, không ngờ lại được cồ gái này giải vây
giúp.
Ngay lập tức, ông ta đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó uống liền ba ly.
Uống xong, ông ta nói với chị Lê: “Có cô giáo Ôn ờ đây, hạng mục đầu tư này tòì chắc chắn sẽ tham gia.”
Chị Lê vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho Ôn Noãn!
Rõ ràng ôn Noãn không thèm nể mặt Hoắc Minh, tổng giám đốc Triệu uống ba ly, cô cũng uống ba ly với ông ta… Uống đến mức đau đầu chóng mặt, bóng chồng lên nhau, cố đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ cô không muốn tỉnh táo mà đối mặt với Hoắc Minh.
Cỏ ngồi trên xe, lấy tay che mắt.
Trái tim quặn đau không thể nào chịu đụng.
Anh làm như vậy là có ý gì, tại sao còn xuất hiện ớ trước mặt cô…
Lúc đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác được người ở cạnh mình đã đổi thành người khác.
Là Hoắc Minh.
Cô nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Tại sao chị Lê lại đưa tôi lên trên xe anh? Hoắc Minh… Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không, tôi vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy khó chịu rồi…”
Ôn Noãn nương theo men say để nói ra lời trong lòng.
“Tôi vừa nhìn thấy bộ dáng thâm tình này của anh là lại nhớ đến lúc anh và Kiều An ôm nhau, đúng là quá kinh tởm, thật đấy…”
Cô nhắm mắt lại, không còn sức đế trốn, cũng không thể trốn thoát…
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lúc nhìn thấy gương mặt tái nhợt vì uống rượu của cỏ, anh thực sự rất đau lòng nhưng vẫn cố chịu đựng.
Cò không thèm nể mặt anh, van uống rượu với tên họ Triệu kia.
Anh cũng chịu đựng.
Hoắc Minh vén tóc mái trên trán cồ sang bên, lẩm bẩm: “ôn Noãn, tôỉ và cô ấy khõng có gì cả, cho tồi một cơ hội nữa… Chẳng phải trước đây chúng ta ở bên nhau rất sung sướng hay sao?”
Ôn Noãn che mắt lại, cười rộ lên.
Cô cười tới mức run rẩy cả người, đường cong cơ thể phập phồng mê người.
Hồi lâu sau, cò buông tay xuống, ánh mắt mê ly.
“Sung sướng?”
“Đúng là rất sướng.”
Cồ cúỉ người, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ một cúc áo sơ mi của anh, động tác rất chậm rãi, ánh mắt cũng đủ quyến ru, ít nhất Hoắc Minh đã bị cỏ mé hoặc, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Rất gợi cảm!
Ôn Noãn đặt ngón tay lên yết hầu gợi cảm đang dao động kia, từ từ vuốt ve, cỏ hé mòi thì thầm.
“Hoắc Minh, anh còn đang mong tôi cới quần áo ra làm tình với anh đấy à?”
“Vậy thì anh trả tiền, hay là tôi trả tiền đây?”
“Chúng ta đã nói rồi mà, không ai được lợi dụng ai cả!”
Khuôn mặt anh tuấn vôn đã động tình
của Hoắc Minh sau khi nghe vậy lập tức trờ nên lạnh lùng.
Anh bắt lấy tay cõ.
“Đủ rồi!”
“Sao mà đủ được?” ôn Noãn chọc tức chết người không đền mạng.
“Hoắc Minh, anh tìm tôi chẳng phải vì việc này sao! Tôi làm luôn trong xe với anh nhé, thế nào?”
Hoắc Minh cài lại nút áo sơ mi.
Anh nhìn thẳng về phía trước: “ôn Noãn, em say rồi!”
Ôn Noãn ngả lưng xuống ghế da, cười khẽ.
Cho dù có say rượu thì cô cũng có thế đoán được anh đang tức giận…
Ha ha!
Ôn Noãn nhắm mắt lại, nghịch ngợm cởì giày cao gót ra: “Đưa tôi về nhà!”
Hoắc Minh không muốn để ý đến cô, nhưng anh vân không nhịn được quay sang bên cạnh: “ôn Noãn… Em chiến tranh lạnh với tôi lâu như vậy, vừa nãy còn cố ý làm bẽ mặt
tôi, tôi không tin là em không biết, em có thể làm như vậy cũng là ỷ vào việc tôi thích em mà thôi.”
Đổi người khác thử xem?
Xem có dám nhảy nhót như thế trước mặt Hoắc Minh anh không!
Ôn Noãn miền cưỡng đáp lời: “Cảm ơn luật sư Hoắc coi trọng, có muốn tôi lấy thân báo đáp không?”
Dứt lời, cô nhắm mắt lại.
Tỏ vẻ khinh bỉ anh rõ ràng.
Cho dù Hoắc Minh có muốn lắm thì cũng không thể làm chuyện gì đó với cò ngay lúc này được, nhung mà anh có hơi nhớ cô… Cho dù cả người cò toàn là gai góc, cũng khiến anh nhớ nhung.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi rất nhớ em.”
Ôn Noãn không trả lời anh.
Lời nói của anh chỉ như đấm vào bông, hoàn toàn vô ích.
Hoắc Minh khẽ cắn môỉ, lái xe về chung CƯ của mình.
Lúc xuống xe, anh còn tưởng rằng ôn
Noãn sẽ phản kháng, không ngờ cô đã ngủ fôi, có lẽ là do cô uống nhiều quá.
Trái tim đang xao động trong ngực Hoắc Minh dần bình tĩnh lạỉ.
Anh đóng cửa xe, ngồi nhìn cô như một thằng biến thái.
Mấy ngày không gặp, ôn Noãn đã gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt gầy nhọn, đôi môi đỏ như hoa hồng khẽ mở, không ngừng dụ dỗ anh.
Chỉ khi đang ngủ, cò mới thu lại gai nhọn của mình.
Hoắc Minh không chịu nổi, anh cúỉ người xuống nhẹ nhàng hồn cô…
Ôn Noãn say, trong mộng cô lại nhấm nháp được hương vị quen thuộc, không kìm lòng được mà ỏm lấy cổ người đàn ông, hồn anh say đắm.
Chỉ khi say mới là lúc trái tim đau khổ nhất mà thôi.
Hôn một hồi, cô cũng chợt nhận ra có gì không đúng… Hình nhưcô và Hoắc Minh chia tay rồi, rất quyết liệt, cô đã nói sẽ không bao gỉờgặp lại anh nữa.
Ôn Noãn mở to mắt ra, nhìn chằm chằm
vào gương mặt anh tuấn động tình của anh, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Minh không nhúc nhích.
Anh đế cô sờ mặt mình.
”Ôn Noãn, tỏi biết em cũng thích tói, tồi không tin em có thể quên được hạnh phúc mà chúng ta đã có.”
Hai mắt Ôn Noãn mông lung.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế, giọng nói có vẻ khàn khàn đặc trưng sau khi say rượu.
“Hoắc Minh, tai sao tôi lai thích anh?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 139 ôn Noãn, tôi rất nhớ em"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com