Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 140 Đến đây, cùng tổn thương nhau nào
Chương 140: Đến đây, cùng tổn thương nhau nào!
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn say, trong đáy mắt cô toàn là sự thống khổ không thể nào che giấu.
Trong lòng anh chấn động.
Thích anh khiến cô đau khổ đến vậy sao?
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng: “Chúng ta quay lại, trở về như hồi trước được không?”
Ồn Noãn rũ mi mắt xuống, hàng lông mi dài khẽ rung động.
“Hoắc Minh, tôi không cần anh nữa.”
Hoắc Minh siết chặt tay.
Anh đột nhiên cởi đai an toàn của cô ra, bế cò xuống dưới.
Gió đêm quất mạnh vào mặt…
Khi Ôn Noãn tỉnh táo hơn một chút, cô mới phát hiện ra anh lái xe đến chung cư.
“Hoắc Minh, tôỉ muốn về nhà”
Cô bắt đầu giãy dụa, không chịu nằm yên trong lồng ngực anh, hai chán dài trắng
nõn đá lung tung, cũng không thèm đế ý xem có đá trúng người anh không…
Hoắc Minh rên rỉ, hình như bị đạp trúng bộ phận quan trọng.
Anh không thế chờ tới lúc lên trên lầu, đè chặt cô lên vách tường trước thang máy.
Thân thể kề sát vào nhau, không một khe hớ, cho dù ôn Noãn đang say rượu cũng không dám động đậy lung tung, cỏ biết bây gỉờ người đàn ỏng trước mặt khỏng thế chịu được kích thích.
Đôi mắt cô đỏ ủng: “Hoắc Minh, anh định cưỡng hiếp tôi đấy à?”
Hoắc Minh gần như không biết phải làm gì với cô mới được, anh chưa bao giờ gặp phải cỏ gáỉ nào khó dỗ dành nhưcô.
Mấy ngày nay, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Tuy nhiên, anh đã được hưởng thụ sự dịu dàng của cô rồi, muốn anh bỏ xuống, anh không làm được…
“Sao tôi n& làm thế chứ?” Anh cọ sống mũi cao thẳng lên mặt cô, thân thế dán chặt lên người cô, cố tình trêu chọc.
Anh và cô đã làm tình rất nhiều lần, cho
nên anh biết rõ cô thích thế nào nhất.
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, cô quay mặt sang một bên: “Luật sư Hoắc, mong anh tự trọng.”
Hoắc Mình nhìn góc nghiêng của cỏ, khuôn mặt trắng nõn pha chút hồng nhạt, đôi mắt cực kỳ trong trẻo.
Mấy ngày không gặp cồ, có trời mới biết lúc này anh muốn cô đến thế nào.
Từ trước tới nay Hoắc Minh luôn hành xử đúng mực, ớ những chỗ như cửa thang máy dưới lầu một chắc chắn không phải là nơi phù hợp để dây dưa với phụ nữ, khiến người khác lời ra tiếng vào…
Nhưng hiện tại anh không thể nhịn nổi.
Anh muốn hôn cô…
Cằm Ôn Noãn bị anh nắm chặt, cơ thể cũng bị anh vây lại, Hoắc Minh hôn sâu tới mức cô gần như không thở nối…
Trong lòng ôn Noãn rất mâu thuẫn.
Cò không muốn, cô khồng thích í
Cô giãy giụa kịch liệt, không thèm quan tâm đến những thứ xung quanh… Ngón tay nhỏ chạm vào một thứ cứng rắn, đó là một
bức tranh.
Ôn Noãn không thèm nghĩ ngợi, dùng sức kéo thứ đó xuống, sau đó đập mạnh lên đầu Hoắc Minh.
Bức tranh không nặng, nhưng bên cạnh bức tranh có thanh kim loại nhọn hoắt, cắt ngang qua thái dương anh.
Máu tươi chảy đầm đìa…
Hoắc Minh không để ý đến vết thương trên trán, anh chỉ ấn chặt ồn Noãn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẩm.
Trong ánh mắt đó còn sót lại một chút dục vọng.
Ôn Noãn sợ tới mức tỉnh rượu.
Hung khí trong tay rơi xuống đất, sau đó cô sợ bị anh trả thù, ngập ngừng nói: “Tôi không cố ý.”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Ôn Noãn cắn mỏi: “Tòi đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần, ờ nhà băng bó cũng được.’
“Hoắc Minh, đến bệnh viện đi!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô: “ôn Noãn, em khỏng dám đi vào với tồi à? Sợ tức cảnh sình tình hay là sợ tôi làm gì em?”
“Yên tâm, bây giờ tôi có muốn cũng không làm gì được!”
Ôn Noãn hơi do dự.
Hoắc Minh buông cô ra, bộ dáng rất bình tĩnh.
“Cố ý gây thương tích, ít nhất cũng bị phán một năm!”
Ôn Noãn tức điên lên.
Anh đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!
Hoắc Minh lau nhẹ vết máu, tươi cười phong lưu: “Hay là em định nói với thẩm phán, bởi vì tôi có hành vi quấy rối tình dục muốn phát sinh quan hệ vớì em, cho nên em mới tấn còng tôi?”
Cơ mặt của Ôn Noãn căng lên.
Một lát sau, cô ấn nút thang máy, yên lặng thỏa hiệp.
Hoắc Minh lấy khăn giấy che miệng vết
thương, đi vào trong thang máy với cô, lúc thang máy đi lên anh bỗng nhiên mờ miệng nói: “Ôn Noãn, tôi không hối hận!”
Ôn Noãn không nhìn anh.
Cố ngửa mặt nhìn con số màu đỏ đang thay đổi: “Hoắc Minh, như vậy cũng không thế thay đổi được cáì gì đâu!”
Cỏ đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không dề dàng thay đổi.
Hoắc Minh không nói gì nữa.
Đến chung cư, Hoắc Minh ngồi lên sồ pha, thân hình cao lớn trông có vẻ nặng nề.
Ôn Noãn im lặng cầm hộp cứu thương đến, đặt trước mặt anh.
“Anh tự băng bó được không?”
Hoắc Minh ngước mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của cõ, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Tôi chảy nhiều máu như thế mà em không thấy đau lòng tí nào à?”
Ôn Noãn cười cười, cô không nói gì, chỉ cầm lọ cồn ra khỏi hộp cứu thương cùng băng gạc và thuốc dán.
Anh bị thương ở thái dương, mảnh kim
loại cắt thành một vết thương c& một đồng tiền xu.
May mà không sâu lắm.
Ôn Noãn đổ cồn ra bông tăm ỵ tế, lau miệng vết thương của anh.
Hoắc Minh đau muốn chết, yết hầu lăn lên lăn xuống, nhưng anh vãn nhịn không kêu ra tiếng.
Những lúc như vậy, đàn ông đàn ang mà kêu thành tiếng thì mất mặt lắm.
Chỉ khi làm tình với cô, đến lúc động tình không thể kiềm chế được âm thanh thì anh mới kêu thành tiếng, mà mỗi lần ôn Noãn nghe thấy đều sẽ vô cùng hưng phấn…
Có lẽ là nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Hoắc Minh lại trở nên sâu thẳm.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói đã khàn khỏng thành tiếng: “ôn Noãn, chúng ta từng làm trên cái sô pha này rồi.”
Ôn Noãn không thèm nể mặt anh.
Giọng của có rất bình tĩnh: “Về sau anh cũng có thế mang người phụ nữ khác về, không chỉ sô pha, còn có rất nhiều chồ khác có thể giúp luật sư Hoắc cảm thấy kích thích.”
Anh nhíu mày: “Tôi chưa từng mang người khác về đây.”
Ôn Noãn cụp mắt cười.
Đúng là anh có thể chưa bao giờ mang người phụ nữ khác về nhà, trong căn chung cư này chỉ có ôn Noãn cô từng ngủ lại, nó rất sạch sẽ.
Nhưng trong lòng Hoắc Minh cờn một hòn đảo, trên hòn đảo đó, chỉ có một mình Kiều An.
Ôn Noãn không nói nhiều lời, dù sao đã chia tay rồi, có nói nhiều thêm cũng chẳng có ích gì.
Cố băng bó cho anh xong, lại nói: “Nếu ngày mai bị nhiễm trùng thì phải đi bệnh viện.”
Cô rửa tay, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Minh nắm lấy cánh tay cô.
“Đùng đì!”
Anh ôm cô từ phía sau: “ôn Noãn, em ớ lại với tôi.”
Thân thể ôn Noãn hơi cứng đờ.
Cỏ nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay anh: “Hoắc Minh, tôi đã nói rất rõ ràng, mối
quan hệ của chúng ta chấm dứt rồi.”
“Tôi đói bụng, em nấu mì cho tôi!”
Ôn Noãn rút điện thoại ra: “Tôi đặt đồ ăn cho anh.”
Hoắc Minh đánh rơi điện thoại của cô: “Em để người bệnh ăn đồ ăn ngoàỉ? Hơn nữa vết thương trên đầu tôi không biết sẽ như thế nào, có lẽ ban đêm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cò giáo ôn, nếu nhưtỏi gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì em cũng khó mà thoái thác trách nhiệm.”
Những cái này toàn là chiêu trò vặt vãnh của người đàn ông.
Ôn Noãn biết, cô cũng hiểu được lời nói của anh là có lý.
Cô mặc kệ anh, nhưng nếu như anh muốn chơi trò bỉ ối, tự mình biến vết thương từ nhẹ thành nặng rồi bắt cô chịu trách nhiệm thì phải làm sao đây?
Ôn Noãn ngẫm lại, không kiên quyết rời đi nữa.
Cô nhặt điện thoại lên, mờ camera, chụp thẳng mặt Hoắc Minh một tấm.
Em muốn làm gì?”
“Chụp ảnh làm chứng cứ, miền cho sau này xuất hiện sai khác.”
Hoắc Minh bị cô chọc tức thật rồi.
Ôn Noãn cất điện thoại đi, lại nhỏ giọng nói: “Đêm nay, không chứng tỏ được điều gì!”
Anh không nói gì, chỉ đi ra ngoài ban cồng ngắm cảnh đêm của thành phố B.
Ôn Noãn nhìn theo bóng anh, lại nhìn cây dương cầm Morning Dew, trong mắt nối lên hơi nước.
Dù sao anh cũng từng khiến cô vui sướng, cũng đã từng chiều chuộng cô…
Nhưng, chỉ là chiều chuộng mà thôi.
Hoắc Mình quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy phiền muộn chưa kịp tan đi trong đáy mắt Ôn Noãn.