Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 141 ôn Noãn, ngủ trong phòng ngủ chính đi
Chương 141: ôn Noãn, ngủ trong phòng ngủ chính đi
Ôn Noãn cảm thấy gượng gạo, cô nhỏ giọng nói: “Tôi đi xuống dưới.”
Hoắc Minh chỉ lặng lẽ nhìn cô, một lát sau anh mới khàn giọng nói: “ôn Noãn, xin lỗi.”
Ôn Noãn bỏ chạy trối chết.
Hoắc Minh thu hồi tầm mắt, cúi đầu rút một điếu thuốc lá…
Khoảng hai mưoi phút sau, mùi thơm ngát trong bếp tỏa ra, vừa ngửi đã biết là đồ ăn do ôn Noãn làm.
Hoắc Minh dụi điếu thuốc, đi về phía phòng bếp.
Ôn Noãn bưng bát mì đến cho anh.
Cô định đi, anh lại giữ tay cô lại: “ở đây với tôi.”
Ôn Noãn lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: “Hoắc Minh, nếu không phải anh đang bị thương thì tôi sẽ không bước tới đây nửa bước!”
Cô rất bình tĩnh, có lẽ là vì ban đêm đã khóc rất nhiều nên bây giờ đối mặt với anh, cảm xúc của cô như chết lặng, đã không còn đau như lúc trước.
Anh không ép buộc cô, chẳng qua không có cô ngồi cùng nên anh cũng không có tâm trạng ăn mì, vội vàng ăn xong một bát.
Ôn Noãn mang một cái chăn từ trong phòng khách ra, cô chỉ lên ghế sô pha nói: “Tối nay tôi ngủ ở đây.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Ngủ trong phòng ngủ chính đi! Cũng không phải chúng ta chưa từng ngủ chung, hơn nữa tôi sẽ không làm gì em!”
Ôn Noãn không ngây thơ như vậy.
Hoắc Minh có nhu cầu rất lớn về mặt đó, nếu nằm cạnh nhau thì chắc chắn anh sẽ động tình, hơn nữa… Bọn họ đã kết thúc rồi, không nên làm chuyện không rõ ràng như vậy.
Cô bình tĩnh từ chối: “Đã chia tay rồi thì nên rõ ràng rành mạch.”
Cô uống rượu xong lại bị buộc tỉnh táo, lúc này đã rất mệt mỏi, chỉ quấn chăn nằm trên sô pha một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Minh nhìn cô ngủ, yết hầu lên xuống.
Anh đi vào trong phòng ngủ, cầm cái chăn trên giường quay ra ném lên người cô, ôn Noãn không tỉnh nhưng vẫn dựa theo bản năng kéo chăn quấn lên người, cả người cô nhìn cực kỳ mảnh khảnh…
Hoắc Minh nhớ tới chuyện cô uống rượu đêm nay, trái tim khẽ đau đớn.
Đi theo anh khiến cô khó chịu vậy à?
Cô thà uổng rượu với người khác để kiếm một cơ hội chưa chắc đã thành công?
Hoắc Minh đi vào phòng làm việc, gọi một cuộc điện thoại.
Người nghe điện thoại là chị Lê.
Chị Lê rất lịch sự, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ xa cách: “Luật sư Hoắc, đã muộn thế này, anh còn có việc à?”
Hoắc Minh nắm chặt điện thoại, trong đêm tối, giọng nói của anh có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
“Tổng giám đốc Lê, chỗ các cô còn thiếu học sinh không?”
“Thiếu chứ! Sao lại không thiếu được!”
Chị Lê chửi thầm trong lòng: Loại cậu ấm nhà giàu ngu ngốc!
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Ngày mai tôi giới thiệu học sinh cho chị, đế cô giáo ôn giảng dạy!”
Chị Lê trợn mắt, cố ý hỏi.
“Là con của luật sư Hoắc à?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười: “Tống giám đốc
Lê, chị đã nhìn thấy ôn Noãn to bụng bao giờ chưa? Là một người thân thôi.”
Chị Lê phỉ nhổ: Đúng là cái loại không biết xấu hổ.
Hình trên tạp chí thì có vẻ đứng đắn, nhưng sau lưng đúng là kiểu lang thang phóng đãng!
Nhưng dù thế nào đi nữa, tiền chảy vào túi cũng là chuyện tốt, chị Lê nói bóng nói gió một hồi để hỏi thăm ôn Noãn.
Hoắc Minh dùng giọng điệu ái muội trả lời.
“Ôn Noãn mệt nên ngủ rồi.”
Sáng sớm hôm sau, lúc ôn Noãn tỉnh lại, Hoắc Minh đã dậy từ lâu.
Vết thương của anh đã không còn gì đáng ngại, đang ngồi trong nhà uống cà phê đọc báo.
Áo sơ mi màu khói đậm, kết hợp với cà vạt bản nhỏ tối màu, vẫn anh tuấn như thường.
Ôn Noãn hơi ngấn ngơ.
Ánh mắt của Hoắc Minh dừng lại trên người cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em bị rơi mất một cúc áo rồi kìa.”
Ôn Noãn cúi đầu xem, cúc áo thứ ba trên áo sơ mi màu hoa cau bị bục mất rồi.
Bởi vì cô đang ngồi nên hai bên vạt áo mở ra
một cách tự nhiên, lộ ra không ít cảnh xuân bên trong.
Ôn Noãn vội vàng khép vạt áo lại.
Cô tìm trên ghế sô pha một lúc vẫn không tìm thấy chiếc cúc kia đâu.
“Đi đến phòng quần áo mà đối cái khác! Quần áo của em vẫn còn để nguyên ở đó.” Hoắc Minh bình giọng nói.
Ôn Noãn không lên tiếng.
Những bộ quần áo đắt tiền đó đều do anh mua cho cô từ lúc hai người còn đang ngọt ngào, ít cũng hon mười ngàn, hiện giờ đã chia tay, cô không còn lý do đế nhận.
Giống như chiếc Morning Dew kia, dù cô có thích đi chăng nữa cũng không còn hứng đánh đàn.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói muốn mượn phòng cho khách.
Dù sao cô đã từng ở đây, cho nên biết kim chỉ ở đâu, cô khâu vạt áo lại một chút, đủ để che giấu cảnh xuân bên trong.
Ôn Noãn không rửa mặt ở chỗ này, chỉ lau sơ.
Lúc đi ra ngoài, cô nhìn Hoắc Minh nói.
“Luật sư Hoắc, anh đã không có việc gì rồi!
Tôi về trước đây.”
Hoắc Minh bỏ tờ báo xuống, lẳng lặng nhìn cô: “Ăn sáng xong hẵng đi! Sáng sớm đã có người đưa tới.”
Ôn Noãn cười nhạt, cô nói: “Như vậy không phù hợp.”
Cô lạnh nhạt xa cách đến đáng sợ, quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với anh, Hoắc Minh không biết người khác làm thế nào để dỗ bạn gái quay lại, nhưng anh có cảm giác…
Ôn Noãn khó đối phó hon những cô gái khác!
Anh nhìn cô như đang suy tư chuyện gì.
Bầu không khí trở nên giằng co, ôn Noãn hơi cong eo: “Luật sư Hoắc, cảm ơn anh đã tiếp tục giúp bố tôi thưa kiện, tôi cực kỳ cảm ơn anh.”
Hoắc Minh vô cùng khó chịu.
Thái độ của Ôn Noãn đối với anh giống như một người dân bình thường đối với người nổi tiếng, nhưng mà rõ ràng bọn họ đã từng có những trải nghiệm sung sướng nhất tại căn chung cư này, cho dù về mặt sinh hoạt hay thân thế, bọn họ cũng hợp nhau vô cùng.
Anh hơi tức giận, ngón tay thon dài nhặt tờ báo lên, giọng nói lạnh nhạt: “Tùy em!”
Ôn Noãn chạy đi như bay.
Cô gọi xe về chung cư của mình, tắm rửa và thay quần áo, ngay cả bữa sáng cũng ăn vội trên xe.
Lúc đến phòng nhạc, chị Lê tỏ vẻ xin lỗi cô: “Tối hôm qua tên Diêm Vương sống kia làm việc đó, chị thật sự không đắc tội nổi!”
Ôn Noãn không trách cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng phải nói rõ ràng.”
Chị Lê đưa hợp đồng mà Tống Giám đốc Triệu đã ký cho ôn Noãn xem, cô ấy bội phục nói: “Ôn Noãn, tối qua em đúng là giỏi thật, Tổng Giám đốc Triệu nổi tiếng là khó đổi phó, vậy mà em vẫn bắt được ông ta.”
Ôn Noãn cười nhạt.
Thật ra cô cũng biết, tối hôm qua Hoắc Minh xuất hiện là một sự may mắn, vậy nên cô mới nắm được cơ hội này.
Nhưng cô không muốn nhắc đến Hoắc Minh, cho nên không nói gì.
Chị Lê lại nói cho cô một tin tức trọng đại: “Tối hôm qua ấy, chính tên Diêm Vương sống kia gọi điện cho chị, nói là có đứa nhỏ trong nhà muốn đến đây học đàn, còn gọi tên chỉ mặt muốn em dạy! ôn Noãn, em có biết trong nhà họ Hoắc có đứa trẻ nào không? Hay đấy là con riêng rơi rớt
của Hoắc Minh, anh ta chỉ đang che giấu tai mắt người khác thôi.”
Ôn Noãn cấn thận suy nghĩ, trong nhà họ Hoắc có trẻ con thì không có gì kỳ lạ, nhưng nếu muốn Hoắc Minh đích thân quan tâm chăm sóc thì cũng không nhiều.
Ôn Noãn tạm thời không nghĩ ra.
Chị Lê không thèm để ý, xua tay nói: “Đợi người ta đến là biết ngay ấy mà.”
Nói xong, chị Lê đột nhiên nhớ tới lời nói ám muội của Hoắc Minh tối hôm qua, thậm thà thậm thụt hỏi: “ôn Noãn, tối hôm qua… Hai người làm tình à?”
Ôn Noãn đang uống nước sôi đế nguội, nghe vậy lập tức phun nước ra ngoài.
Cô tròn mắt nhìn chị Lê, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Chị Lê nhún vai nói: “Thì tại anh ta nói với chị là em mệt nên ngủ rồi, chị nghĩ nhiều cũng đúng thôi!”
Hơn nữa… Tối hôm qua Hoắc Minh có vẻ thèm khát rõ ràng thế mà!
Ôn Noãn lau quần áo, nhỏ giọng nói: “Không phải! Anh ta bị thương, cho nên em ở đó băng bó cho anh ta thôi! Em và anh ta đã không còn khả năng gì nữa rồi, về sau cũng sẽ không phát sinh
bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Chị Lê thầm nói đúng là đáng tiếc.
Nhìn dáng người của luật sư Hoắc, khuôn mặt, ánh mắt, có người phụ nữ nào mà không muốn?
Ngay khi chị Lê đang suy nghĩ, điện thoại nội bộ vang lên.
“Cô giáo Ôn, người nhà của luật sư Hoắc đến đây, nói là muốn đăng ký chương trình học Vip của cô.”