NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 174 Thấy bia mới gặp Lục Tiếu Noãn (2)

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 174 Thấy bia mới gặp Lục Tiếu Noãn (2)
Prev
Next

Chương 174: Thấy bia mới gặp Lục Tiếu Noãn (2)
Máu của Kiều cảnh Niên nhuộm đỏ bia mộ!
Trên tấm bia, Lục Tiểu Noãn hơi mỉm cười, vần trẻ trung và dề thương như nám đó vậy.
Kiều Cảnh Niên quá kích động, hiện trường vò cùng hỗn loạn.
Người nhà họ Hoắc nhanh chóng đỡ lấy ông ấy.
“Cảnh Niên! cảnh Niên!”
“Chú Kiều, chú bị sao vậy?”
Ôn Noãn đang cầm chân dung của ôn Bá Ngôn, thẫn thờ nhìn mọi chuyện bên đó.
Cô sớm biết cô không phải là con ruột của Ôn Bá Ngôn, cõ vẫn muốn biết bố ruột của mình là ai, thế nhưng cô có nhiều lần đặt ra mười nghìn giả thuyết vần không nghĩ đến, lại là…KỈ’êu Cảnh Niên!
Là một người mà cô đẫ kính trọng từ nhỏ, người đàn ông đó lại đẩy cò xuống vực thẳm.
Cô nhìn người đàn ông như sắp chết này, khỏng có tình cảm càng không có cảm động khi biết được cha ruột, thậm chí cô còn thờ ơ lạnh nhạt.
ở chỗ này, Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh cũng đoán ra được.
Kiều Cảnh Niên muốn tìm đứa con máu mủ ruột thịt, chính là ôn Noãn!
Sự thật này như sét đánh vào đầu!
Hoắc Chấn Đông thở dài: “Nếu biết sớm hơn thì Ôn Noãn và Hoắc Minh đã không thành như thế này!
Kiều Cảnh Niên tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bầu trời có mưa phùn…
Người lau đi vết máu trên nắp hòm bia mộ, quát lớn: “Nhập thổ vì an!” Mộ đá hoa cương to nặng được đậy lại, ôn Bá Ngôn được chôn cất chung mộ với Lục Tiếu Noãn!
“Không!” Kiều cảnh Niên lảo đảo bước đến, ông ấy chồm đến.
“Tiếu Noãn, anh mang em về nhà!”
Ông ấy là người có thân phận như vậy, làm ra chuyện mất thế diện, người ngoài khồng biết phải làm thế nào mới đúng!
Hơn nữa, nôn ra máu với người đã mất thật xui xẻo!
Ngay lúc Kiều cảnh Niên đang rất đau buồn, giọng ôn Noãn nguội lạnh: “ông Kiều, người này chính là mẹ của tôi, bố tôi và bà là vợ chồng hợp pháp, xin hỏi ông muốn đem bà đi nơi nào? Nhà họ Kiều sao? Tôi nhớ rằng ỏng cũng có người vợ hợp pháp!”
Toàn thân Kiều cảnh Niên chấn động!
Ông ấy bất giác nhìn về phía ôn Noãn, cô gái kia lớn lên cực kỳ giống với Tiểu Noãn của ông ấy, cung có thể chính là máu mủ ruột thịt với ông ây, thế nhưng ánh mẳt của đứa con máu mú ruột thịt này nhìn ông ấy lúc này…
Quá nguội lạnh, còn có một nổi hận!
Kiều Cảnh Niên tạm thời khồng có khả năng chống đỡ, lại phun ra một ngụm máu.
Ông ấy mặc cho người bên ngoài kéo ông ấy ra một bên, ông ấy trơ mắt nhìn Tiểu Noãn của ỏng ấy ờ chung mộ và ngủ vớì người đàn ông khác, đời đời kiếp kiếp!
Ôn Noãn không nhìn ông ấy nữa.
Cỏ đứng cạnh dì Nguyên, ỉm lặng tường nhớ!
Tang lễ kết thúc.
Đám người lần lượt rời đi, Hoắc Chấn Đông vốn muốn nói chuyện với ôn Noãn, nhưng tình trạng của Kiều cánh Niên thực sự không tốt nên ông đành phải mang người đi.
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn, chuẩn bị ngồi xe trở về.
Hoắc Minh bắt được cánh tay của cô: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Ánh mắt bình tĩnh của ôn Noãn nhìn anh.
Thường ngày anh vẫn phong độ đẹp trai, chỉ là bây giờ ôn Noãn phát hiện anh đã không thế khiến cô động lòng, có thế thấy được khoảng cách giữa yêu và không yêu chênh lệch rất lớn.
Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Chờ thêm hai ngày nữa! Bây giờ tôi không có tâm trạng đế nói mấy chuyện này!”
Sắc mặt Hoắc Minh trắng bệch.
Môi anh giật giật: “Anh đưa em và dì Nguyền trở về!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại và nóỉ:
“Không cần, xe được chuẩn bị hết rồi, luật sư Hoắc anh trớ về đi!”
Hoắc Minh hiểu được ý của cô.
Anh hiếu rất rõ tính tình của ôn Noãn, đâỵ đại khái là kiên quyết muốn chia tay với anh, hai ngày nay Hoắc Minh cũng có nghĩ đến, có phải chia tay sẽ tốt hơn không, thế nhưng ban đêm lúc anh vuốt ve cái gối đầu anh lại nhớ ôn Noãn.
Anh nhớ khoảng thời gian sống chung với cô.
Anh không muốn chia tay, không muốn kết thúc!
Ôn Noãn về nhà cùng dì Nguyên, dù sao gia đình thiếu đi một người, có chút vắng vẻ.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Sau bữa ăn, dì Nguyền gọi ôn Noãn, bà ấy mang một quyến sổ đỏ đưa cho ôn Noãn.
Ôn Noãn chợt nâng mắt lên: “Dì Nguyền?”
Dì Nguyễn xoa đầu cô, giọng trầm thấp nói: “Ôn Noãn, dì muốn đến ở căn nhà ờ vùng ngoại ô kia, căn nhà này đáng giá biết bao
nhiêu tiền, con gặp khó khân có thế đối phó lúc khẩn cấp, Dì Nguyễn không đủ bản lĩnh, chỉ có thế không làm liên luỵ đến con”
Ôn Noãn vô cùng buồn.
Cò ôm lấy dì Nguyền, giọng nghẹn ngào: ”Sao dì lại đi chứ! Con muốn dì ờ lại!”
Dì Nguyền muốn nói lại thôi.
Sau cảnh xảy ra trên phần mộ hôm nay, bà ấy đã đoán ra Kiều cảnh Niên là bố ruột của Ôn Noãn.
Nếu như Ôn Noãn đi theo ông ây, sẽ không cực khố nhưthế này.
Ôn Noãn lắc đầu: “Con sẽ không đi đâu cả, con sẽ tiếp tục chăm sóc cho dì Nguyền!”
Dì Nguyền nhẹ thớ dài.
Bây giờ bà ấy không biết nên làm gì mới tốt cho đứa con gái này, bà ấy thật sự yêu ôn Noãn, thế nhưng ôn Noãn không phải máu mủ ruột thịt cúa bà ấy, bà ấy không thể ích kỷ mà giữ cô bên người…
Ôn Noãn ôm bà ấy, miệng lẩm bẩm: “Con có thể gọi dì là mẹ của con được không, mẹ ơi, mẹ đừng đi!”
Toàn thân dì Nguyền cứng lại.
ôn Noãn càng ôm chặt hơn.
Giọng cô nho nhỏ, giống với lúc khi mới gặp Ôn Noãn lúc bé kia, nhút nhát gọi bà â’y…
“Mẹ… Đừng đi.”
Dì Nguyền khóc!
Từ khi Ôn Bá Ngôn qua đời, bà ấy vẩn luôn thể hiện mình mạnh mẽ, thế nhưng khỏng ai biết trong lòng bà ấy đau đớn cỡ nào.
Mất chồng, không có con ruột!
Bây giờ, ôn Noãn gọi bà ấy là mẹ…
Dì Nguyền ôm lấy ôn Noãn khóc: “Dì sẽ không đi…dì khồng đi đâu cả! ôn Noãn, con đã gọi dì là mẹ, mẹ sẽ không đi đâu cả.”
Ôn Noãn ngoan ngoãn nằm trong lòng bà ấy, nhẹ nhàng hít lấy sự ấm áp trên người của bà ấy.
Buổi chiều, dì Nguyên ép cô phải ngủ trưa.
Khỉ tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài phòng khách có giọng nói.
Ôn Noãn vịn vách tường đi ra, nhìn thấy khách đến thì ánh mắt hơi thu lạì.
Kiều Cảnh Niên ngồi trong phòng khách,
dưới chân để rất nhiều thuốc bố quý hiếm, lúc nhìn thấy ớn Noãn, môi của ông ấy run hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ gọi: “ôn Noãn!”
Ồn Noãn biết tại sao ông ấy lại đến!
Cô khách sáo nói: “Chuyện xảy ra trong nhà thực sự đã phiền ỏng Kiều! Những thứ này…”
Ánh mắt cô nhìn vào những hộp thuốc bổ kia, nóì tiếp: “Mang tấm lòng đến là được rồi, những thứ này, tỏi thực sự khỏng dám nhận!”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô chăm chú.
Càng nhìn, càng thấy giống với Tiểu Noãn năm xưa.
Càng nhìn, càng thấy giống người nhà họ Kiều…
Người mà Lục Tiếu Noãn gả làm vợ cũng đã nhập thổ vi an, ông ấy không còn cách nào khác, thế nhưng ôn Noãn thật sự là máu mủ duy nhất của nhà họ Kiều, sao ông ấy có thể không đón về cơ chứ?
Ông ấy muốn dành cho cô những thứ tốt nhất!
Kiều Cảnh Niên trầm mặc một lúc, hết sức dịu dàng nói: “Chú nghe nói cháu đàn
dương cầm rất hay, Chấn Đông cũng từng nói dự định đưa cháu sang Pháp du học, chú có quen thầy giáo bên đó… Nếu không thì chú có thể đích thân dạy cho cháu…”
Ông ấy hi vọng bù đắp được, ông ấy muốn rèn hòn ngọc quý trên tay trở thành nhà âm nhạc đỉnh cao.
Đế yên lòng linh hồn của Lục Tiếu Noãn trên trời!
Kiều Cảnh Niên nói rất nhiều, ôn Noãn cười nhạt.
Cô rũ mắt nhìn xuống chân của mình.
Cái chân này bị tổn thương dây thần kình mác, đừng nói là trớ thành chuyên gia đàn dương cầm đỉnh cao, đến cả lái xe cũng không thế.
*Thần kinh mác: một nhánh của dây thần kinh đùi, chi phối vận động và cảm giác cho khu vực cẳng chân và bàn chân.
Nước Pháp, có khóng đi được.
Cô không nói những điều này với Kiều Cảnh Niên, cô chỉ thản nhiên cười: “Cảm ơn sự yêu mến của ông Kiều, tôi nghĩ tôi không cần đâu! Ngoài ra… Nếu như không còn chuyện gì khác, không tiễn!”
Cô đi lại khó khăn nên gọi dì Nguyền.
Dì Nguyền tôn trọng sự lựa chọn của cô, cầm quà tặng lén, nói lời khách sáo trả lại cho ông ây.
Ra khỏi cửa, Kiều cảnh Niên không muốn buông tha: “Bà ôn, bà…”
Dì Nguyền cười nhạt.
Bà ấy nói: “Tôi biết ông Kiều có lòng, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy… Cũng phải xem con cái có đồng ý với nguyện vọng của mình hay không? Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, lúc trước ông Kiều đau lòng cho con gái của mình, còn ôn Noãn nhà chúng tôi… cũng chỉ có tôi và ôn Bá Ngôn đau lòng.”
Kiều Cảnh Niên nghe lời này…
Như van mũi xuyên timí

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 174 Thấy bia mới gặp Lục Tiếu Noãn (2)"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com