NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 190: Kết hôn à, tình cũ của cô?

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 190: Kết hôn à, tình cũ của cô?
Prev
Next

Chương 190: Kết hôn à, tình cũ của cô?

Chiếc BMW màu rượu vang từ từ lái vào khu dân CƯ nơi dì Nguyền đang ở.

Dì Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, thấy hai người cùng trở về thì rất vui vẻ: ‘Mẹ làm thêm món nữa sẽ mau xong thôi.”

Ôn Noãn đưa một hộp bánh xốp hạch đào cung đình.

Là món yêu thích của dì Nguyễn.

Dì Nguyễn câm lấy, lướt thoáng qua Chu Mộ Ngôn, quả là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.

Chu Mộ Ngôn đặc biệt lề phép trước mặt dì Nguyền, mở miệng đều gọi tiếng dì, thậm chí còn vào bếp phụ giúp, dì Nguyễn sao đành lòng, cười bảo cậu ta đi tâm trước đi.

Chu Mộ Ngôn lập tức xách hành lý đi vào cán phòng nhỏ, dáng vê thuần thục của cậu ta khiến ôn Noãn nghi ngờ Chu Mộ Ngôn phải chăng là họ hàng thân thích của dì Nguyền?

Dỉ Nguyên làm xong, Chu Mộ Ngôn ra ngoài, trẽn người còn mang theo hơi ấm.

Chân dài thì mặc gì cũng đẹp.

Cậu ta ngồi cạnh dì Nguyễn, gâp thức ăn xới cơm cho bà ấy, giống như con ruột vậy.

òn Noãn có chút phán cảm với cậu ta v‘ê một sô’ mặt, nhưng phái nói, sói nhó họ Chu này rất giói dỗ dành dì Nguyền, dì Nguyền trông cực kỳ vui vê, cỏ thấy vậy cũng vui lây.

Đang ăn thì bổng vang lên tiếng chuông cửa.

“Để tòi đi mờ.” Chu Mộ Ngôn còn rất chủ động.

Nhìn bổng lưng cao lớn kia, dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Đứa trê nảy thật ngoan quá, nhiệt tình lại lề phép’

òn Noãn mỉm cười.

Bên kia, Chu Mộ Ngôn mờ cửa, bên ngoài là một người đàn ông trung niên lịch sự và một bà cụ.

“Tìm ai vậy?”

Kiều Cành Niên đưa cá mẹ và vợ đến đây, cứa vừa mở thì thấy cậu ta nên có chút sửng sốt.

Đến sai nhà ầ?

Không mà!

Ông ấy lịch sự hỏi: “ôn Noãn có nhà không?”

Ôn Noãn nghe được giọng nói cùa ông ấy thì cực kỳ chán ghét, nhưng dì Nguyền lại nhẹ nhàng giữ tay cô:

“Đến nhà là khách! Bố con luôn dạy con, chúng ta không thế mất lề phép.’

òn Noãn gượng cười.

Dì Nguyễn đón mấy người nhà họ Kiều vào, nhưng trước khi họ kịp chiêu đãi, bà cụ Kiều tỏ vẻ như sâp khóc: “Đứa cháu gái yêu quý của tôi sao lại sống trong một ngôi nhà như thế này! Hu hu… cảnh Niên, con làm bố kiểu gì vậy?”

Kiều Cảnh Niên im lặng, vê mặt áy náy.

Ôn Noãn vẻ mặt binh tĩnh: “Tôi sống rất tốt! ông Kiều không cần phải cảm thấy áy náy!”

Dì Nguyễn rót trà mời họ.

Bà cụ Kiều muốn nâm tay ôn Noãn nhưng ôn Noãn tránh đi.

Bà cụ Kiều rất đau lòng: “Sao cháu không về nhận lại tố tiên? Chưa kế những thứ khác, cánh Niên có khối tài sản hàng trăm triệu, cháu sẽ sống tốt hơn bây giờ gấp ngàn lần! Nếu cháu bằng lòng quay về, sau này tất cá những thứ của bố cháu đều là cúa cháu và Kiều An, bà và bố cháu sẽ không thiên vị ai cá.”

Ôn Noãn vô câm nghe.

Những người này chỉ muốn có một đứa con ruột, nhưng họ không hề quan tâm đến nỗi đau mà cò phái đối mặt với Kiều An. Họ làm gì muốn nhận lại cô, họ chi muốn cò làm hòa với Kiều An mà thôi.

Sâc mặt cò tĩnh lặng như nước…

Chu Mộ Ngôn nhìn cô, sau đó vừa ngậm tăm vừa nói với bà cụ Kiều: “Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà lại kiêu ngạo vậy sao?”

Vợ của Kiều cânh Niên không vui.

Bà ta nhìn Chu Mộ Ngôn, đoán cậu ta có lẽ hần là người làm công, cười lạnh nói: “Đó là số tiền mà câ đời cậu cũng không thể kiếm được!”

Chu Mộ Ngôn bỏ cây tăm xuống.

Cậu ta cười tà ác: “Hiện giờ trên người ỏng đây có mấy trãm triệu, bà có muốn không?”

Vợcúa Kiều Cánh Niên tức giận đến run người.

“Cánh Niên, ỏng nhìn xem xung quanh ôn Noãn đều là những người không ra gì, tôi đã bảo rồi, con bé lớn lên trong môi trường quá phức tạp, không thích hợp trở về nhà họ Kiều, nếu so sánh thì Kiều An đơn thuần hơn nhiều!”

Kiều Cảnh Niên do dự: ‘ôn Noãn, cổ phải cậu ta không thích hợp ở đáy?”

òn Noãn cười lạnh.

“Thưa ông Kiều, chân tỏi không thế lái xe được nữa, thuê một người tài xế ông cũng có ý kiến sao?’

“Còn nữa, dù cho tôi có phức tạp hay đơn thuần cũng không thế với tới nhà họ Kiều các người, các người về đi!’ Chu Mộ Ngôn đứng lâc lư bên cạnh người cò: “Đúng vậy đúng vậy, đừng cân trở câ nhà chúng tôi án com!”

Ồn Noãn liếc cậu ta: Ai là người nhà với cậu?

Tuy nhiên, sói nhỏ này khá hung dữ, đế cậu ta ở chồ dì Nguyền trông nhà giữ cửa khá tốt, nếu người nhà họ Kiều lại đến quấy rầy cũng có người báo vệ.

Nghĩ đến đây, ôn Noãn nhìn cậu ta thuận mất hơn nhiều!

Sắc mặt Kiều Cánh Niên tái nhợt.

Chân của ôn Noãn không thể lái xe được nữa, chầng phải cò sẽ không thể trờ thành nghệ sĩ dương cầm sao?

Ông ấy bước tới, chán thành nói: “ôn Noãn, hãy cùng bố ra nước ngoài, bố sẽ tlm bác sĩ giỏi nhất đế chữa trị cho con… Trên người con mang gen di truyền tốt nhất của bố, chi cần chân con khỏi, sau này nhất định sẽ tỏa sáng.”

Ôn Noãn cười lạnh.

Chu Mộ Ngôn hừ nói: “Thì ra là muốn tìm người thừa kế!”

Kiều Cảnh Niên muốn giải thích, lại bị Chu Mộ Ngôn lên tiếng đuổi người: “Đi đi, không có phần com cho các người đâu, thật tình, một lúc tới tận ba người, dù nghèo cũng không thế nghèo đến vậy được!”

Một nhà Kiều cánh Niên giận đến xanh mặt.

Bà Kiều là người trong thành phố H, sau khi bước ra ngoài, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thâng nhãi ranh đó ờ đâu ra vậy!”

Kiều Cảnh Niên có chút trầm ngâm.

òng ấy nhớ lại vừa rồi ồn Noãn nhìn mình bâng ánh mât xa lạ lạnh lùng, không có một tia ấm áp.

Bà Kiều nhận ra tâm tư của ỏng ấy, vuốt tay ỏng ấy an ủi: “Chúng ta vần còn cổ Kiều An, cảnh Niên, Kiều An mới là con chúng ta! Con ruột không bâng con mình tự nuôi nấng, dù thế nào thì òn Noãn cũng không phái do chúng ta nuôi nấng, cho nên có xa cách là chuyện bình thường.”

Kiều Cảnh Niên nghĩ tới Kiều An, bỗng mềm lòng.

Hiện giờ mong muốn duy nhất của óng ấy là Kiều An có thế tìm được tấm chồng tốt sau khi ly hôn, nếu có thể… thì cá nhà đều đoàn tụ đông đủ fôi!

Ôn Noãn không hề nói một câu nào sau khi họ rời đi.

Dì Nguyễn chủ động nói: “Sau này đừng cho bọn họ vào!”

Bà ấy thực sự đau lòng cho ôn Noãn, luôn nghĩ nếu có được tình yêu thương của bố ruột sẽ tốt hơn, nhưng bà ấy không hề bị mù, nhà họ Kiều không yêu thương gì Ôn Noãn, dù sao nếu so với thứ đê tiện điên khùng đó thì hoàn toàn không sánh được.

Ôn Noãn vỗ tay dì Nguyễn: “Mẹ, con không sao đâu!”

Chu Mộ Ngón ngồi xuống ăn cơm.

Cậu ta siêng năng gắp thức ăn cho dì Nguyền, ấm áp nói: “Đúng thế, dì đừng tức giận, từ nay về sau con sẽ ở bên cạnh dì, đâm bảo mỗi ngày dì đều tươi tân và rạng rỡ!”

DI Nguyễn bật cười…

***

Trong lòng òn Noãn không yên tâm lâm nên đã ở lại ngủ một đêm. Sói nhỏ dồ dì Nguyền khiến bà ấy rất vui vẻ.

Ôn Noãn khá hài lòng, sáng sớm dậy chuẩn bị đi làm, nhưng vừa xuống lầu, đã thấy Chu Mộ Ngôn đang đứng dựa người vào chiếc BMW màu rượu vang, lười biếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Ôn!“

Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu ớ lại với mẹ tòi đi.”

Chu Mộ Ngôn vừa uống trà vừa nói: “Nhưng dì báo tòi ở bên cạnh Tống Giám đốc òn cá ngày, phái làm sao, nên nghe ai đây?”

Ồn Noãn không chần chừ nữa.

Cô lên xe, nhẹ nhàng nói: “Tới phòng nhạc trên đường Quàng Phúc!”

Chu Mộ Ngón dùng tay ra hiệu, đạp chân ga.

Suy cho cùng, cậu ta là tay đua chuyên nghiệp, chiếc xe phóng đi rất nhanh, chấng khác nào như gần thêm máy mô tơ. Chặng đường vốn dĩ phái lái xe câ nửa tiếng đồng hồ nhưng đã đến trong vòng mười lám phút…

“Két”, xe dừng lại dưới tòa ván phòng!

Chu Mộ Ngôn xuống xe, mở cứa cho òn Noãn, phàn nàn: “Sau này cỏ có thế ngồi cạnh tôi được không? Người ngồi phía sau ốêu là người già, chỉ có ông cụ bà lão mới ngồi ở phía sau thôi.”

Ôn Noãn nhìn cậu ta: “Tôi là chủ của cậu!”

Cò bước vào thang máy rồi quay lại: “Sáng nay tôi không cần sử dụng xe, cậu trớ về rồi cùng đi mua đồ và trò chuyện bầu bạn với mẹ tôi!”

Chu Mộ Ngôn chống một tay vào thang máy, cười tà ác: “Tòi biết rồi, cò chí muốn chiếm giữ tói mà thòi, muốn tòi bồi dưỡng tình câm với mẹ cô trước, để sau đó cổ thể dễ dàng hạ gục tôi ngay lập tức! Tổng Giám đốc ôn, cô sớm bày tỏ ý muốn cúa mình thì chúng ta sẽ bớt đi đường vòng hơn”

Ôn Noãn đi vào thang máy, ném cho cậu ta một câu.

“Tới khoa thần kinh lấy đơn chứng minh đi.”

Chu Mộ Ngôn: Khốn kiếp!

Nhưng cậu ta thật sự đến đó, thậm chí còn mang theo hóa đơn và yêu cầu hoàn tiền: “Nhìn xem, ông đây rất bình thường! Nhân tiện, tòi cũng đã khám nam khoa… Rất có sức sống, cò có muốn xem không?”

Ôn Noãn không để ý tới cậu ta.

cỏ nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đó là thiệp mời dự đám cưới của cánh Từ.

Vào tối thứ bây.

Cô không ngờ cảnh Từ kết hôn mà vẩn mời cò, lúc trước cô và bà cảnh đã cãi nhau không mấy vui vẻ. Ngay lúc Ôn Noãn đang bối rối, cảnh Từ đã đích thân gọi điện đến, anh ấy báo íân này là ý của Cảnh Sâm.

Cảnh Sâm và Bạch Vi đang quen nhau nên anh ta cũng muốn đưa Bạch Vi đến tham gia tiệc cưới của nhà họ Cánh.

Sẽ tốt hơn nếu có ôn Noãn ở bẽn cạnh.

Ôn Noãn cúp điện thoại, ôm trán, cảm thấy bất lực lại không thế từ chối.

Chu Mộ Ngón gõ bàn, có chút bất mãn: “Kết hòn, người tình cũ cúa cô ư?”

Ôn Noãn không muốn nói chuyện này với cậu ta.

Cỏ lạnh lùng nói: “Có một cây đàn dương cầm sâp được chuyển v‘ê trụ sờ, cậu đi phụ giúp đi!”

Chu Mộ Ngón nghiến răng nghiến lợi: “Tổng Giám đốc Ôn, cô thật giỏi sai người, tôi đã dồn toàn bộ sức lực của mình cho cô… Tôi mặc kệ, tôi muốn đi với cô tới tham dự hôn lề tình cũ của cô, án một bữa miển phí, cỏ

phải đền bù cho tỏi!’

Cóng ty Anh Kiệt.

Hòm nay có nhân vật lớn đến đây, là người giàu nhất phía Nam, Chu Truyền Nhân đến từ thành phố H.

Chu Truyền Nhân ngồi trong phòng làm việc của Hoâc Minh, lịch sự chào hỏi: “Hoâc Minh, công ty cùa cậu rất ấn tượng!”

Hoâc Minh dĩ nhiên khiêm tốn: “Không thế so được với Tổng Giám đốc Chu!”

Chu Truyền Nhân khiêm tốn nói vài câu rồi mới giãi thích mục đích tới đây: “Hoâc Minh, tôi không chơi trò đoán mò với cậu nữa. Tôi đến thành phố B có hai việc. Việc đ’âu tiên là tới đế tham dự đám cưới cúa nhà họ Cánh, việc thứ hai là tìm đứa con trai vỏ lương tâm cúa tòi, thầng bé Mộ Ngôn lặng lẽ bỏ nhà đi, chi đế lại một mành giấy nói đến thành phố B đế làm việc lớn, nên tòi chí lo nó không có tiền trên người!”

Hoắc Minh nhớ tới con sói nhỏ đó.

Anh khẽ mím cười: “Tuổi trẻ chịu chút khổ cũng tốt, Tống Giám đốc Chu không cần lo lâng!”

Chu Truyền Nhân thờ dài: “Nói thl nói như vậy, nhưng tôi vần sợ nó l’âm đường lạc lối… Hoắc Minh, cậu quen biết rộng rãi ớ thành phố B, cậu giúp tôi tìm Mộ Ngôn đi!”

Hoâc Minh vần cười nhẹ: ‘Tất nhiên!”

Chu Truyền Nhân rất giận về thâng con trai không biết cố găng của mình, nhưng vl người cha này thực sự rất nhớ thằng con kia, ông ta khẽ thở dài: “Không biết Mộ Ngôn giờ đang ở đâu, liệu nó có lưu lạc ở ngoài đường hay không… Được rồi, chủng ta gặp nhau vào hôn lể tối thứ bây của nhà họ Cảnh vậy!”

Hoâc Minh lịch sự tiễn ông ta ra ngoài.

Sau khi tiễn người đi, thư ký Trương đi vào: “Luật sư Hoắc, có cần điều tra tình hình hiện giờ cúa Chu Mộ Ngôn không, cậu ta vần sứ dụng một số phần mềm điện tử, tôi tin không cần nửa ngày sẽ có thế tra ra!”

Hoâc Minh nhấp một ngụm cà phê.

Anh cười nhạt: “Tổng Giám đốc Chu quá yêu thương con trai mình, đàn óng con trai vần cần phái tôi luyện chút’

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 190: Kết hôn à, tình cũ của cô?"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com