NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 191 Hoắc Minh, ông đây tới đào người của anh

  1. Home
  2. Hoắc Tổng Truy Thê
  3. Chương 191 Hoắc Minh, ông đây tới đào người của anh
Prev
Next

Chương 191: Hoắc Minh, ông đây tới đào người của anh!
Hoắc Minh nói như vậy, thư ký Trương cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cò ấy câm thấy luật sư Hoầc đang cố ý.
Thư ký Trương ra ngoài, Hoắc Minh lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh, trong đó có một bức ảnh Ôn Noãn đang ngồi chơi đàn, bình yên mà xinh đẹp… Anh nhìn hồi lâu mới chợt nghĩ ra, trước đây hai người họ thân mật đến vậy mà ngay cả một bức ảnh chụp chung với nhau cũng không có.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bức ânh.
Suốt mấy ngày nay, ôn Noãn phớt lờ anh, không thèm quan tâm đến anh, chẳng qua vẫn còn hận anh.
Hận anh đêm hôm đó đã nói những lời như vậy.
Hận anh không ở bên cạnh cô những khi
cỏ cần.
Hặn anh đuổi cùng giết tặn nhà họ Khương!
Thê’ nhưng cò không biết, cho dù cỏ có không đồng ý, anh cũng sẽ không thực sự làm gì Khương Minh. Sự thỏa hiệp quá dễ dàng của cô chứng minh cò không hề tin tưởng anh.
Hoăc Minh nở nụ cười chua xót. Anh đáng bị như vậy!
Sau khi tan tầm, anh lái xe đến trung tâm âm nhạc của cò.
Ôn Noãn cũng vừa mới tan làm, đang ngồi trong chiếc BMW mới màu sâm banh. Cô không thế tự lái xe nén tài xế đang ngồi phía trước cò.
Cách một lớp kính thủy tinh, Hoắc Minh không thế nhìn rõ mặt của tài xế.
Nhưng anh câm thấy đó là một người đàn õng trẻ có ngoại hình không tồi, hơn nữa dáng
người khá cao…
Trong lòng Hoắc Minh hơi khó chịu.
Thế nhưng tự anh phải tiêu hóa hết cảm giác khó chịu này. Chuyện ôn Noãn không thế tự lái xe là do anh gián tiếp gây ra, lại cộng thêm chuyện của Khương Duệ khiến anh không dám tùy tiện can thiệp vào việc riêng của cò nữa.
Lúc này, chiếc BMW chậm rãi đi qua, cửa sổ xe phía sau mở ra, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của ôn Noãn, thậm chí còn có thể nghe thấy cô đang nói chuyện với người trước mặt, giọng nói rất dịu dàng.
Hoâc Minh ngồi im không nhúc nhích.
Một lúc sau, anh gửi tin nhắn Zalo cho ôn Noãn [Tài xế cần phải nhận người trẻ tuối như vậy sao?]
Rất lâu sau Ôn Noãn cũng không trâ lời.
Anh không nhịn được hỏi lại, bị ôn Noãn
kéo vào danh sách chặn.
Chu Mộ Ngôn lái xe.
Thực ra cậu ta đã nhìn thấy tên luật sư Hoắc giả vờ đạo mạo kia rồi, nhìn thấy anh như vậy thật sự vò cùng hả hê. Cậu ta cố ý nói: “Người đàn õng lái chiếc xe Bentley màu vàng kim vừa rồi là người đàn ông trước đây của cò hả?”
“Chia tay rồi!”
Ôn Noãn lại hỏi: “Sao cậu biết?”
Chu Mộ Ngôn liếm mòi dưới, hưng phấn nói: “Ông đày từng có xích mích với anh ta!”
Nếu như bình thường, ôn Noãn chắc chắn đã trừ của cậu ta một trăm tệ, thế nhưng bây giờ cô lại không nói gì, vì vậy con sói nhỏ đoán được: “Xem ra cô rất thích anh ta! Ha… Cô đừng thấy bây giờ anh ta mặt người dạ thú như thế, đám luật sư bọn họ chuyên đi làm chuyện thất đức, chắc chắn chưa tròn ba mươi lăm tuổi là trọc.”
Ôn Noãn không đế ý tới cậu ta.
Chu Mộ Ngôn vuốt chiếc cằm xinh đẹp của mình, lầm bầm: “So với anh ta, sức quyến rũ của ông đây không chỗ nào là không có!”
Ngày tiếp theo, ôn Noãn cho cậu ta thỏa sức phát huy sự quyến rũ của mình.
Trung tâm âm nhạc của cõ khá cao cấp, có một gian riêng làm quán cà phê cho các bậc phụ huynh vào nghỉ ngơi, cung cấp cà phê và bánh ngọt mồi ngày.
Thế nhưng việc kinh doanh lại không mấy khả quan.
Ôn Noãn sắp xếp cho Chu Mộ Ngôn đến đó: ‘Vê sau lúc nào tôi không cần dùng đến xe, cậu cứ ngồi bẽn đó nghỉ ngơi.”
Con sói nhỏ ngồi được nửa ngày thì bỏ chạy.
Cậu ta cũng đâu có ngốc, má nó chứ, cậu ta vừa ngồi xuống một cái, số lượng khách vào quán băt đầu dần tăng lên, quán cà phê sắp chật cứng luòn rồi…
“Ông đày không phải để bán!”
Ôn Noãn vừa uống trà vừa đọc báo, nói: “Không phải cậu thích ánh mầt mến mộ của phụ nữ sao? Bây giờ vừa có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cậu, vừa tăng doanh thu cho trung tâm âm nhạc, một mũi tên trúng hai đích.”
Chu Mộ Ngôn giật lấy tờ báo trong tay cỏ.
“Tòi muốn được tăng lương!”
“Còn nữa, tôi muốn mua quần áo… Tôi phải đi cùng cò tới lề cưới mà, cò mua cho tòi một bộ vest.”
Cặu ta cứ nghĩ ôn Noãn sẽ từ chối, không ngờ lại nhận được sự đồng ý của cô.
ôn Noãn gật đầu: “Được, tòi chia cho cậu năm phần trăm hoa hồng trên tống doanh số bán hàng! Quần áo sẽ mua cho cậu trước, sau đó trừ vào tiền hoa hồng sau.”
Chu Mộ Ngôn vồ cùng ghét bỏ: “Keo kiệt… Hơn nữa, cò đế ông đây ngồi ở đấy, thê’ cuối cùng là cô mở trung tâm âm nhạc hay mấy câu lạc bộ đen tối hả?”
Ôn Noãn tiếp tục đọc báo: “Không thích thì thòi!”
“Làm làm làm! ông đây làm là được chứ gì!” Con sói nhỏ lầm bầm: “Mua quần áo đẳt một chút, tòi không mặc trang phục rẻ tiền!”
Ôn Noãn cảm thấy hắn là nên chi chút tiền cho cậu ta.
Cò đưa cặu ta tới trung tâm thương mại mua một bộ vest màu nâu sẫm, mười hai nghìn, giá vừa phải.
Con sói nhỏ không vui: “Quần áo rẻ thế này mặc kiểu gì?”
Thực ra khi cậu ta mặc vào nhìn cũng rất phong cách, đặc biệt là đôi chân dài kia…
Ôn Noãn không chiều theo ý cậu ta.
Cò vừa quẹt thẻ vừa lạnh lùng nói: “Tiền lương của cậu chỉ có tám nghìn thỏi!”
Chu Mộ Ngôn tính toán một chút, tám nghìn còn không đủ để mua một đêm với gái, vậy nén cậu ta lập tức vui vẻ lay người ôn Noãn, miệng ngọt xớt: “Tổng Giám đốc ôn, lúc cò quẹt thẻ thực sự xinh đẹp vô cùng!”
Ôn Noãn đưa hóa đơn cho cậu ta: “Tôi đã nói rồi, cậu có năng lực trở thành cái tên đứng đầu bảng!”
Chu Mộ Ngôn không hề xấu hố.
Cậu ta sải đổi chân dài đi theo sau ôn Noãn, võ cùng khúm núm: “Làm thế nào bây giờ, tòi chỉ muốn phục vụ một mình Tổng Giám đốc Ôn thòi.”
Nhân viên bán hàng đỏ mặt!
Những lời này có thể nghe được sao?
Ôn Noãn xoay người mỉm cười: “Mua quần áo mới, phục vụ hết mình cho trung tâm âm nhạc.”
Lời của cò có ý nhắc lại chuyện đó, con sói nhỏ lại nhảy dựng lẽn: “Này, tôi nói rồi mà, õng đây không phải đo để bán.”
Ngày CƯỚI của cảnh Từ.
Ôn Noãn nhìn thiệp mời, hơi thất thần.
Thời gian tròi thật nhanh, chớp mắt đã nửa năm tròi qua, Cảnh Tử kết hôn, Cảnh Sâm và Bạch Vi dường như cũng rất hợp nhau, những người bên cạnh cô đều dần dần có người bầu bạn…
Chu Mộ Ngôn thay bộ vest, khi tiến vào thì thấy Ôn Noãn đang ngẩn người.
Cậu ta dựa vào bèn cạnh bàn làm việc, cầm lấy thiệp mời từ trong tay cò, bắt đau ồn ào: “Vẩn đang nhớ thương tình nhân cũ của cõ à?”
Mặt ón Noãn không chút thay đối: “Nhớ rõ thân phận của cậu!”
“Tòi biết, tài xế thòi mà!” Chu Mộ Ngôn liếc cô: “Này, không phải là tối nay phải gặp cái tên giả vờ đạo mạo họ Hoắc kia, cò sợ không dám đi nên mới kéo tòi theo đế tiếp thêm can đảm đấy nhé… Tòi đã nói mà, sao tự nhiên cõ lại tiêu tiền cho tòi cơ chứ!”
Càng nói về sau cậu ta càng có vẻ bất mãn.
Ôn Noãn lấy lại thiệp mời, nghiêm mặt nói: “Cậu không muốn đi cũng được, ở trên xe đợi tòi!”
Sao Chu Mộ Ngôn có thể đồng ý chú?
Cặu ta chạy từ thành phố H đến thành phố B, làm tài xê’ trong cái cõng ty nhỏ bé tồi tàn này chỉ vì quá ghê tởm tên họ Hoắc kia, hòm nay chính là một cơ hội tốt!
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, ón Noãn dẫn Chu Mộ Ngôn lên lầu.
Trong thang máy, con sói nhỏ không ngừng tạo dáng, đòi chân dài không biết đế vào đâu.
Cậu ta liếc nhìn ôn Noãn.
Đêm nay cỏ mặc một chiếc váy dài màu khói.
Không đeo trang sức quý giá, chỉ đeo một đòi khuyên tai ngọc trai, thực ra đã vỏ cùng khiêm tốn rồi, nhưng trong mắt con sói nhỏ lại xinh đẹp khó hiếu.
Xinh đẹp hơn tất cả những người bạn gái cậu ta đã từng quen!
Ánh mắt của con sói nhỏ rất không thành thật, lại cực kỳ ồn ào, cứ chốc lát lại kêu ca: “Cà vạt này thắt chặt quá, cô chỉnh lại cho tòi một chút!”
ôn Noãn không biết phải làm sao, chỉ có thế kiễng chân lên chỉnh lại giúp cậu ta.
Cò sát lại gần, trên người mang theo mùi hương thoang thoảng, vỏ cùng hấp dẫn.
Chu Mộ Ngôn hừ nhẹ: “Cò đã từng thắt cà vạt cho tên họ Hoắc kia chưa?”
Ôn Noãn ngấn người.
Những chuyện cò vốn đã cố hết sức để quên đi đột nhiên tràn về trong đầu.
Đêm đó là lần dầu tiên cò và Hoắc Minh xảy ra quan hệ, ngày hòm sau, anh phải đến cóng ty, cò đã quỳ gối trên giường thắt cà vạt cho anh… Trong trí nhớ của cò, sau đó bọn họ còn có vò số lần triền miên như vậy nữa.
Trái tim ôn Noãn đau xót, không muốn nhớ lại.
Chu Mộ Ngôn nhìn vẻ mặt của cò, đoán được cò đang nghĩ tới chuyện gì, bèn hừ nhẹ.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra…
Hoắc Minh và cảnh Sâm đứng trước cửa thang máy, đang chuẩn bị bước vào, không ngờ lại nhìn thấy cánh tượng này.
Ôn Noãn ngửa đầu, thắt cà vạt cho con sói nhỏ ngoại hình yêu nghiệt kia, trai tài gái sằc. Hình ảnh này đẹp không thế tả, nhưng trong mắt Hoắc Minh lại chói mât vô cùng.
Chu Mộ Ngôn!
Vậy mà lại là Chu Mộ Ngôn!
Thằng nhóc này chạy từ thành phố H đến thành phố B không để làm chuyện gì mà lại chạy tới bên cạnh õn Noãn làm tài xế!
Hoắc Minh ghen.
Nhưng với thân phận và địa vị của anh mà lại ở đây ghen tuông với thằng nhóc vât mũi chưa sạch này, thực sự quá mất mặt, hơn nữa anh lại không được phép mất mặt trong hoàn cảnh này.
Ôn Noãn thắt xong cà vạt, quay đầu lại,
cũng giật nảy mình.
Bều khòng khí vò cùng vi diệu…
Cuôl cùng vẩn là cảnh Sâm phải đứng ra hòa giải, cười nói: “ôn Noãn, bạn trai mới đấy à?”
Ôn Noãn không nói gì.
Nhưng vẻ mặt Chu Mộ Ngôn thì lại hớn hở rực rỡ: “Tòi ngày nào cũng ở cùng với Tổng Giám đốc Ôn, đưa cò ấy đi làm, đón cò ấy tan tầm, còn ra mắt dì trong nhà rồi nữa… Bộ vest này là do cỏ ấy mua đấy, tòi cũng không biết như vậy đã được gọi là bạn trai chưa.”
Cậu ta cố ý nói mập mờ, khiến Cảnh Sâm cũng sợ ngây người.
Anh ta coi Chu Mộ Ngôn như một con vịt chết, cười nói: “ồ, ôn Noãn, không nhìn ra đó nha! Cái này… cũng rất khỏng tồi!” Dứt lời, anh ta lại nhìn sang Hoăc Minh băng ánh mắt đồng cảm!
Hoẳc Minh thuần thục lấy ra một điếu thuốc, hơi hất cằm: “Cậu xuống trước đi!”
Cảnh Sâm ngại ngùng rời đi.
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn: “Biết cặu ta là ai không?”
ón Noãn không muốn nói chuyện với anh. Thực ra, với cò mà nói, Chu Mộ Ngôn là ai cũng không quan trọng, ở cõng ty cậu ta chỉ là một tài xế, nhận tiền làm việc.
Đúng lúc, Bạch Vi gọi cò, õn Noãn bèn kiếm cớ bỏ chạy.
Chu Mộ Ngôn vẫn chưa đi.
Cậu ta dựa vào lối đi nhỏ, nhìn thấy Hoắc Minh thì lười biếng mở miệng: “Trùng hợp quá nha luật sư Hoẳc, chúng ta lại gặp mặt rồi! Anh xem, anh đào mất thẻ kim cương đen của ông đây, ông đây lại tới đào người của anh! Đúng rồi… Anh đừng định dùng cách đã đối phó với Khương Duệ đế áp dụng với tói, ông đây hiện tại nghèo rớt mồng tơi, tiền lương cũng chỉ có tám nghìn một tháng, nếu anh định đuổi tôi đi, tôi sẽ lập tức dọn dẹp quần áo trang sức, chui vào chăn của Tổng Giám đốc ôn, để cõ ấy nuõi tôi!”
Hoắc Minh cười một cái như có như không.
Anh chậm rãi thở ra một vòng khói trắng: “ón Noãn sẽ không thích một thằng nhóc lóng còn chưa mọc hết như cậu đâu!”
Chu Mộ Ngôn cũng không tức giận.
Cậu ta liếc nhìn Hoắc Minh: “Phải vậy không nhỉ? Chúng ta cứ thử xem! Tên họ Hoắc này… Dáng vê của anh không tồi đấy, nhưng toàn thán trên dưới của ông đây cũng khòng có chỗ nào không tốt!”
Ánh mắt Hoăc Minh sâu thăm thẳm.
Đúng là anh ghen, nhưng thân là một người đàn òng trưởng thành, khăng khăng tranh cãi cùng một đứa trẻ hai mươi ba tuổi lông còn chưa mọc đủ thì thực sự quá mất phong độ, cũng là tự mình thua trước một bước…

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 191 Hoắc Minh, ông đây tới đào người của anh"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com