Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 972 Tôi là Khương Lan Thính, là chồng của Hoắc Kiều 3
Chương 972: Tôi là Khương Lan Thính, là chồng của Hoắc Kiều 3
Khương Lan Thính thu hồi ánh mắt.
Anh không trả lời ngay lập tức mà đi đến trước quầy bar trong phòng sinh hoạt, mở cửa tủ rượu ra, lấy ra một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu.
Mấy đời nhà họ Khương vốn phú quý.
Hành động của Khương Lan Thính tất nhiên cũng vô cùng đẹp mắt.
Anh mở nút rượu, gạn rượu, xoay người thấy Tiếu Bạch còn đứng ở cửa, vì thế cười nhẹ: “Sao lại không tiến vào? Không tiến vào thì bàn kịch bản thế nào được?”
Tiếu Bạch không ngốc.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủn, anh ta đã nhận ra ở trên người Khương Lan Thính có một loại khí chất khác hẳn với anh ta… Loại này khí chất này gọi là không giàu cũng quý, sự tự tin này có liên quan trực tiếp với giới giải trí.
Tiếu Bạch vẫn lựa chọn đấu tranh.
Anh ta nghĩ dù người đàn ỏng trước mắt này có giàu có ra sao thì cũng không thế nhiều tiền hơn được bà chị già của anh ta được. Nghĩtới đây, trong lòng anh ta cũng trở nên kiên định, anh ta phải hất bay người kia ra trước, gõ núi chấn hổ.
Anh ta giả vờ bình tĩnh, lơ đãng đề cập về người nọ.
Càng về sau càng tựa như vô tình nhắc tới: “Việc làm ăn của cô ấy khá lớn, không biết anh Khương có giao dịch làm ăn gì với cô ấy không, nếu có… Vậy thì đúng là đã gặp được người quen!”
Anh ta muốn vừa công khai vừa ngấm ngầm đè đầu cưỡi cố người kia.
Sao mà Khương Lan Thính lại nghe không hiểu chứ?
Anh thâm hồi tưởng lại trong lòng, trong vô số người từng hợp tác với nhà họ Khương, quả thật có một nữ giám đốc họ Tiền, hình như đã hơn bốn mươi, chưa từng nghĩ người đó lại có quan hệ họ hàng với vị nam diễn viên làn da trắng bệch ở trước mắt này.
Chẳng qua, Tiếu Bạch cũng quá vô liêm sỉ.
Có đại gia nuôi thì cứ để đại gia nuôi đi, còn đem ra đế khoe khoang, có thế thấy được không có sau lưng không có chỗ dựa gì.
Lúc này rượu đã gạn xong.
Khương Lan Thính rót hai ly rượu vang đỏ, cầm một tay rồi đi tới, anh mời Tiếu Bạch ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở phía đối diện, thoải mái tự nhiên mà nói: “Nếu nói như vậy, quả thật tôi có
nghĩ tới! Đúng là có một vị như vậy, tuổi còn trẻ đã góa bụa, quả thật rất có năng lực.”
Tiếu Bạch không khỏi đắc ý.
Xem ra, chồng của Hoắc Kiều cũng phải nể mặt mũi của chị.
Khương Lan Thính cúi người nâng một ly rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng xoay tròn, đối đề tài sang đoàn phim.
Tiếu Bạch to gan lớn mật.
Anh ta thật sự cho rằng người đàn ông trước mặt sẽ dâng hiến vợ của mình vì tài nguyên và phú quý, vì thế thái độ cũng trở nên tự cao, nói Hoắc Kiều không chịu phối hợp quay phim, thái độ kiêu ngạo.
Tiếu Bạch dõng dạc: “Tôi có thể nhịn nhưng đạo diễn không thế nhẫn, hiện tại toàn bộ đoàn làm phim của tôi đã phải dừng lại chỉ vì Hoắc Kiều tùy hứng, tốn thất này rất lớn, tôi nghĩ rằng không có ai có thể gánh vác được! Theo tôi thấy, phương pháp giải quyết duy nhất chính là để Hoắc Kiều xin lỗi đạo diễn, sau đó tiếp tục quay phim như bình thường… Đương nhiên, về phương diện nghiên cứu kịch bản và kỹ thuật diễn, tôi có thế chỉ đạo cho cô ấy một vài chỗ.”
Khương Lan Thính đặt ly rượu trong tay xuống.
Anh vốn là cháu đích tôn của nhà họ Khương, lại là CEO của Tập đoàn Khương Thị, quyền cao chức trọng, ít nhiều cũng có sức nặng…
Trong lòng Tiếu Bạch giật mình.
Ngay lúc này, có tiếng trẻ con khóc truyền ra từ trong phòng ngủ.
Vẻ mặt của Khương Lan Thính nhẹ nhàng hơn một chút, lúc anh đứng dậy, nói với Tiếu Bạch: “Anh về trước đi! Con trai của tôi dậy rồi, Hoắc Kiều đang ngủ, chắc là sẽ không thể gặp anh.”
Tiếu Bạch kinh ngạc.
Bọn họ có con trai?
Khương Lan Thính đã quen với việc ra lệnh cho cấp dưới trong công ty, anh không quan tâm tới Tiếu Bạch nữa, mở cửa phòng ngủ ra.
Tiếu Bạch không rời đi ngay lập tức.
Anh ta nhìn xuyên qua khe cửa phòng ngủ, thấy quang cảnh bên trong, anh ta thấy Khương Lan Thính dịu dàng bế một em bé xinh đẹp lên, hôn nhẹ, rồi sau đó lại xoay người nói đôi lời với người lớn đang nằm trên giường.
Khoảng cách quá xa, anh ta nghe không rõ ràng lắm.
Anh ta cũng không nhìn thấy người nằm trên
giường nhưng anh ta có thể đoán được đó là Hoắc Kiều.
Bổng nhiên Tiếu Bạch cảm thấy rất ghen ghét.
Anh ta ghen ghét với tất cả những điều tốt đẹp này, bởi vì anh ta không có, anh ta gần như không dám có bạn gái vì còn phải hầu hạ Tổng Giám đốc Tiền, anh ta chỉ có thể lợi dụng việc diễn kịch để chiếm lợi từ một vài nữ diễn viên khác.
Hiện tại, tâm trạng của anh ta đối với Hoắc Kiều không phải là thấy sắc nảy lòng tham.
Mà đó là ghen ghét!
Anh ta ghen ghét đến phát điên.
Đi ra khỏi phòng khách sạn, anh ta lập tức gọi điện cho chị Tiền nhà mình, nũng nà nũng nịu, bắt Tống Giám đốc Tiền nhất định phải đổi Hoắc Kiều… Vị này đổi với anh ta nói gì nghe nấy, vô cùng yêu chiều.
Lập tức gọi điện thoại cho đạo diễn, không đổi Hoắc Kiều đi thì sẽ không có số dư nào trong tài khoản.
Hoắc Kiều còn đang bận trùm đầu ngủ!
Đạo diễn gọi điện thoại tới, vốn dĩ Khương Lan Thính định nghe nhưng Hoắc Kiều đã mơ hồ
tỉnh giấc, hất bay tay anh, khó chịu mà nói: “Anh lại muốn nghe điện thoại của em hả!”
Cô nhắm hai mắt, nghe điện thoại của đạo diễn, giọng nói lười biếng: “Đạo diễn Vương!”
Đạo diễn vừa nghe là biết cô đang ở trong thế giới của hai người.
Mặt già của ông ấy đen thui nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự cầu xin: “Bà cố nội ơi! xảy ra chuyện rồi mà cô vẫn yên tâm ngủ ngon sao… Thế này nhé, tôi sắp xếp một bữa tiệc, cô và Tiếu Bạch cùng nhau tham gia đi! Sau đó giải thích hết mọi hiểu lầm, đoàn làm phim của chúng ta đang quay thì cứ tiếp tục quay, không thế dừng mãi ở đây, có phải không nào? Nhưng mà tôi vẫn báo cho cô biết trước nhé, chỗ dựa sau lưng Tiếu Bạch cũng tới đây rồi!”
Hoắc Kiều đình công: “Vậy ông cứ thay tôi đi!”
Đạo diễn:…
Ông ấy đâu dám, nếu ông ấy thay Hoắc Kiều, sau này chị Hồng sẽ bóp chết ông ấy mất, hơn nữa đến khi ông ấy trở lại thành phố B cũng không qua được cửa của ôn Noãn, tương lai ông ấy đừng mong được lăn lộn trong cái nghề này nữa.
Ông ấy nhắm mắt lại, nghĩ tới việc tự mình đem đao tới gặp người ta là vừa!
Nếu ông ấy nói ra gia cảnh của Hoắc Kiều, chắc là vị Tống Giám đốc Tiền kia cũng sẽ ngừng tay!
Ông ấy vừa định nói chuyện, điện thoại của Hoắc Kiều đã bị Khương Lan Thính cầm đi.
Khương Lan Thính một tay ôm con trai, một tay nắm di động, anh lạnh lùng mở miệng nói với đạo diễn “Nói cho vị Tống Giám đốc Tiền kia, đêm mai tôi và Hoắc Kiều sẽ tới đúng giờ, còn nữa, sẽ có trẻ con ở đó, cần tìm chỗ yên tĩnh… Còn phải cấm hút thuốc nữa.”
Đạo diễn trợn tròn mắt.
Mãi lâu sau ông ấy mới lắp bắp nói: “Tổng Giám đốc Khươnq…”