Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 974 Tôi là Khương Lan Thính, chồng của Hoắc Kiều (5)
Chương 974: Tôi là Khương Lan Thính, chồng của Hoắc Kiều (5)
Vốn dĩ Hoắc Kiều không muốn Khương Lan Thính can thiệp.
Nhưng Khương Lan Thính nhất quyết muốn nhúng tay vào việc của đoàn làm phim, anh véo mũi cô, cười nhạo: “Sau khi lấy chồng, chồng không ra mặt, còn về nhà khóc lóc với mẹ, có thấy xấu hổ không?”
Người khác có xấu hổ hay không, Hoắc Kiều không biết.
Nhưng cô không xấu hổ.
Ồn Noãn là mẹ của cô, đối xử tốt với cô là điều đương nhiên.
Cô phản bác Khương Lan Thính: “Anh ghen tị với em vì em có một người mẹ tốt thì có.”
Khi nói chuyện, vẻ mặt của cô có phần thanh tao, giống như tên của cô. Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Minh và ôn Noãn đặt cho cô cái tên này, bọn họ hy vọng cô cả đời sẽ thanh tú cao quý, không ưu sầu.
Khương Lan Thính không phản bác, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Đêm đó, anh không hề dịu dàng.
Rõ ràng ngày hôm đó đã làm ba lần, nhưng
anh vẫn muốn. Hoắc Kiều thì thấy đủ rồi, nhưng vì bầu không khí hài hoà, cô vẫn ợm ờ.
Sau đó cô mệt đến mức ngủ quên, một mình Khương Lan Thính vẫn rất hăng say.
Cô mơ màng nghĩ: Anh đúng là đói bụng!
Ngày hôm sau, Hoắc Kiều mệt chết đi được, Khương Lan Thính thì lại rạng ngời.
Hoắc Kiều không đọc kịch bản nữa mà đi ngủ bù.
Tiểu Khương Sanh hầu như đều do Khương Lan Thính trông nom, hơn nữa anh rất nghiêm túc, trông con rất chu đáo về mọi mặt… Khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy Khương Lan Thính đang dạy Tiểu Khương Sanh ăn dặm. Tiểu Khương Sanh chỉ mới lớn một chút, nhưng dưới sự giáo dục của bố cũng đã ra hình ra dáng.
Có thể thấy bình thường Khương Lan Thính đã dành nhiều thời gian cho con.
Hoắc Kiều nhẹ nhàng dụi mặt vào giữa gổi, ánh mắt nhìn hai bố con mang theo một chút dịu dàng.
Chính cô cũng không biết lúc này mình mềm mại đến mức nào.
Khương Lan Thính ngước mắt lên nhìn cô.
Anh vỗ đầu con trai, động viên cậu bé tiếp tục ăn, còn mình thì đi tới ngồi ở mép giường, vuốt ve gương mặt Hoắc Kiều, hỏi với giọng rất nhẹ: “Có phải đã quyết định xong rồi không?”
Hoắc Kiều lựa chọn giả ngu: “Cái gì?”
Anh dứt khoát cúi người cắn vào chóp mũi cô, thân mật nói: “Về vấn đề sống còn của hôn nhân.”
Giọng Hoắc Kiều ngọt như mật: “Còn phải suy nghĩ nữa”
Khương Lan Thính lại cắn chóp mũi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy anh đi chơi với con, không quấy fây em suy nghĩ.”
Anh lại đến cạnh Tiểu Khương Sanh.
Hoắc Kiều nhìn bóng lưng anh, trong lòng cô biết trái tim mình đã lặng lẽ sụp đổ.
Anh đã làm thực sự hoàn hảo.
Nhưng như cô đã nói, hôn nhân không phải là tình cảm, hôn nhân là một mối quan hệ lâu dài chứ không phải là một quyết định bốc đồng…
Dành trọn một ngày ở khách sạn.
Buổi tối, Khương Lan Thính đưa cô và Tiểu Khương Sanh đến chỗ hẹn.
Đại ca Hoắc Kiều không chịu: “Khương Lan Thính, em chưa từng nghe nói có buổi xã giao
của đoàn làm phim nào mang theo trẻ con cả.”
Khương Lan Thính thắt dây an toàn, nhìn cô qua gương chiếu hậu, từ từ xoay vô lăng, chậm rãi nói: “Anh cũng chưa từng nghe nói có đoàn làm phim nào không cho phép mang trẻ con! Hơn nữa, em rất thích xã giao à?”
Hoắc Kiều:…
Cô không nói nữa!
Khương Lan Thính lại nhìn cô rồi nhấn ga.
Bên đó, đạo diễn đã mời Tiếu Bạch, Tống Giám đốc Tiền đi đằng sau Tiếu Bạch.
Người đại diện của Tiếu Bạch cũng tới.
Một người rất điên rồ.
Đạo diễn còn chưa nói ra bổi cảnh của Hoắc Kiều, người đại diện của Tiếu Bạch không chờ đám người Hoắc Kiều đi tới đã rót rượu cho bà Tiền, xum xoe không ngừng.
Nói rất nhiều lời hay về Tiếu Bạch, chê bai Hoắc Kiều không có kỹ năng diễn xuất, còn không có mắt nhìn.
Người đại diện nói: “Đã nói với cô ta về thân phận của Tổng Giám đốc Tiền rồi nhưng người ta không nghe! Có thể gia cảnh chỉ thường thường bậc trung nên cũng không quan tâm đến bối cảnh
của Tổng Giám đốc Tiền… Giới trẻ ngày nay chẳng mấy người mang đầu óc ra cửa, lát nữa Tống Giám đốc Tiền thay cô ta đi thì cô ta sẽ nếm mùi. Tôi đoán cô ta nhất định sẽ khóc lóc cầu xin Tống Giám đốc Tiền cho cô ta thèm một cơ hội trong bữa tiệc này! Nếu vậy thì Tống Giám đốc Tiền cho cô ta thêm một cơ hội nữa đi, để cô ta đối diễn với Tiếu Bạch! Không phải cô ta có bệnh ngôi sao à? Không phải cô ta từ chối đóng cảnh hôn sao? Một lát nữa Tống Giám đốc Tiền chỉ đạo cho cô ta, xem cô ta có thành thật hay không.”
Ấn tượng của bà Tiền kia về Hoắc Kiều rất kém.
Bà ta đầu tư tám mươi triệu, cũng xót tiền nên lập tức hỏi đạo diễn: “Nữ diễn viên này không kính nghiệp như vậy sao?”
Đạo diễn nhìn người đại diện của Tiếu Bạch, trong lòng cười lạnh: “Sợ Tiếu Bạch chết chưa đủ rõ à!”
Ông ấy dứt khoát không nói nữa.
Đạo diễn cũng rót rượu cho Tống Giám đốc Tiền, cười ha hả nói: “Lát nữa người đến thì Tống Giám đốc Tiền sẽ thấy thôi! Phải rồi, chồng của Hoắc Kiều cũng sẽ tới, một lát cũng bảo cậu ấy cũng xin lỗi Tống Giám đổc Tiền cho đàng hoàng… Không xin lỗi thì không cho bọn họ đi!”
Bà Tiền gật đầu.
Nhưng một lúc sau, bà ta đột nhiên hỏi đạo diễn: “Nhưng tại sao tôi chưa từng nghe nói đến cái tên Hoắc Kiều này nhỉ?”
Đạo diễn lại cười khẩy trong lòng.
Ông ấy đang chuấn bị ứng phó vài câu thì cửa phòng riêng của câu lạc bộ mở ra, Khương Lan Thính và Hoắc Kiều cùng đi vào, Khương Lan Thính còn ôm một đứa bé…
Tống Giám đốc Khương…
Bà Tiền kia lập tức choáng váng!
Tại sao Tống Giám đốc tập đoàn Khương Thị lại ở đây?