Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 976 Tôi là Khương Lan Thính, là chồng của Hoắc Kiều (7)
Chương 976: Tôi là Khương Lan Thính, là chồng của Hoắc Kiều (7)
Mãi hồi sau, Tiếu Bạch mới khó khăn lên tiếng: “Sao ông không nói sớm?”
Đạo diễn cười lạnh: “Cậu có cho ai cơ hội không? Cậu ép người quá đáng, thường xuyên mượn danh Tổng Giám đổc Tiền bắt nạt diên viên nữ, sao tôi phải cho cậu cơ hội chứ? Tôi nói cậu nghe, ông đây làm đạo diễn bao nhiêu năm nay, chịu không ít sỉ nhục, nhưng chưa bao giờ bị một tên trai bao sỉ nhục! Cậu đi hỏi thử xem, ngôi sao nổi tiếng đứng trước mặt tôi còn phải gọi tôi một tiếng ‘đạo diễn’, không ai như cậu xem tôi như sai vặt… Cậu tự hỏi bản thân xem, cậu có năng lực đó sao?”
“Đạo đức không xứng địa vị! Cậu không đi, ai đi?”
Một câu nói của đạo diễn đã xác định kết cục của Tiếu Bạch, đồng nghĩa với việc anh ta bị phong sát một nửa.
Tiếu Bạch lo sốt vó, anh ta nhìn về phía chị Tiền của anh ta. Thế nhưng, Tổng Giám đốc Tiền lo thân mình còn chưa xong, làm sao lo cho anh ta nối?
Tống Giám đốc Tiền ra hiệu bằng ánh mắt.
Thư ký của bà ta liền mời Tiếu Bạch và người đại diện ra ngoài, Tiếu Bạch không chịu, thư ký
cũng không phải dạng vừa, vừa lôi kéo vừa thấp giọng nói: “Anh nghe lời đi, hiện giờ sợ là ngay cả bản thân Tổng Giám đốc Tiền cũng khó giữ.”
Tiếu Bạch lại sửng sốt, nghiêm trọng vậy sao?
Thư ký Tổng Giám đốc Tiền cười lạnh lùng: “Anh đã làm mất lòng người không nên đụng vào rồi.
Người bị đuổi ra ngoài, bầu không khí trong phòng liền thay đổi.
Tổng Giám đốc Tiền muốn lên tiếng mấy lần nhưng vừa nói được hai, ba câu đã bị Khương Lan Thính cắt ngang. Anh chỉ lo đút thức ăn cho Tiểu Khương Sanh, động tác thuần thục, thể hiện xuất sắc hình ảnh một người bố tốt.
Hoắc Kiều chỉ có trách nhiệm xinh đẹp như hoa, thưởng thức món ăn ngon.
Không thể không nói, món ăn ở đây khá ngon, Hoắc Kiều ăn rất ngon miệng. Khương Lan Thính cho Tiểu Khương Sanh ăn no xong thì mới bắt đầu chịu nói chuyện với Tổng Giám đốc Tiền. Nhưng anh rất giỏi nói vòng vo, làm Tổng Giám đốc Tiền nghẹn họng bao nhiêu lần.
Tất nhiên bà ta nào dám làm mất lòng Khương Lan Thính.
Đến khi gần kết thúc bữa ăn, Khương Lan
Thính mới tỏ rõ thái độ.
Anh thản nhiên nói: “Bà rút vốn đầu tư vào đoàn làm phim đi!”
Tổng Giám đốc Tiền vội vàng thế hiện thái độ của mình: “Tổng Giám đổc Khương nói như vậy thì nặng lời quá, tôi tuyệt đối không có ý định rút vốn đầu tư, có phần diễn của vợ Tổng Giám đổc Khương…”
Bà ta còn chưa nói xong.
Khương Lan Thính cắt ngang lời bà ta, Khương Lan Thính lấy khăn ướt nóng lau tay, nói chậm rãi: “Tổng Giám đốc Tiền, tôi nghĩ hình như bà chưa hiếu ý của tôi rồi! Ý tôi muốn nói là bà hãy rút vốn đầu tư, tiện thể lôi Tiếu Bạch về dạy dỗ lại đi… Còn chuyện vốn đầu tư cho bộ phim, tôi sẽ đầu tư gấp hai lần, tôi cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn nam chính của đạo diễn, tìm một nam diễn viên tài đức vẹn toàn diễn cùng Hoắc Kiều, tôi sắp xếp như vậy Tổng Giám đốc Tiền có ý kiến gì không?”
Tổng Giám đốc Tiền há hốc mồm.
Vừa nãy quả thật bà ta định thay mặt cầu xin cho ai kia, không ngờ đã bị Khương Lan Thính ngăn chặn.
Bà ta làm gì dám có ý kiến.
Bà ta lại kính rượu: “Tôi nghe theo lời của
Tống Giám đốc Khương. Còn khoản đầu tư… xem như là quà tôi tặng cho đứa bé.”
Khương Lan Thính không nể mặt bà ta, mỉm cười nói: “Đừng mới quen mà tỏ ra thân thiết thế!”
Cái mặt già của Tống Giám đốc Tiền không nén nổi tức giận.
Bà ta thấy Khương Lan Thính còn khó đối phó hơn cả bố anh.
Nếu ông Khương là con hố mặt cười*.
*hố mặt cười: chỉ người nham hiểm, khấu Phật tâm xà
Thì con ông ta chính là một con sói vô tình!
Đạo diễn ngồi bên cạnh cười tươi như hoa. Vốn đầu tư của Tổng Giám đốc Tiền cực kỳ keo kiệt, bây giờ vốn được tăng thêm mấy tỉ, ông ấy có thế tìm ảnh đế* giỏi hơn Tiếu Bạch gấp mấy lần. Bộ phim này chắc chắn sẽ càn quét các giải thưởng lớn, bởi vì ông ấy rất hài lòng về Hoắc Kiều, cô không học trường lớp chính quy nhưng diễn xuất rất tự nhiên, không gượng gạo.
*Ảnh đế: Nam diễn viên đạt giải thưởng cao nhất trong lễ trao giải phim ảnh.
Giống như ngôi sao nối tiếng họ Thư trong giới, rất an nhàn.
Đạo diễn lại khẽ thở dài.
Đúng là người có số tốt mới có thể an nhàn như vậy, nhìn xem, vừa mới bị bắt nạt trong đoàn làm phim thì chồng đã lập tức tới bênh vực, dứt khoát chi thẳng tay cả tỉ bạc, người bình thường làm sao có khả năng tài chính như vậy.
Hoắc Kiều chỉ đang dạo chơi trong giới giải trí này thôi.
Đạo diễn và Tống Giám đốc Tiền cung kính tiễn vợ chồng Khương Lan Thính ra về —
Tiếu Bạch vẫn còn đứng ngoài cửa, hứng gió lạnh.
Bây giờ cuối cùng anh ta đã nhận ra bản thân chỉ là một cái rắm trong giới giải trí, nếu gặp người dồi dào tài nguyên thực sự thì ngay cả cơ hội cười làm lành với người ta cũng không có.
Anh ta nghĩ thông suốt, dứt khoát cúi đầu trước Hoắc Kiều.
Anh ta nói: “Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ xin cô cho tôi một con đường sống.”
Hoắc Kiều nhẹ nhàng sửa sang quần áo, hờ hững nói: “Tôi không có thói quen đuổi tận giết tuyệt, nhưng về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau sẽ tốt hơn.”
Tiếu Bạch khẽ thở phào.
Trong lòng anh ta biết, dù Hoắc Kiều không đối phó với anh ta thì anh ta cũng phải bắt đầu lăn
lộn lại trong giới giải trí mất mấy năm, hơn nữa anh ta nhìn sắc mặt Tổng Giám đốc Tiền có vẻ không còn muốn tốn tiền vì anh ta nữa.
Chạm đến ích lợi Tổng Giám đốc Tiền làm anh ta đã không còn được ưu ái nữa.
Khương Lan Thính dẫn Hoắc Kiều rời đi.
Khi ngồi vào xe, Hoắc Kiều nói: “Đế em lái xe cho! Anh ngồi đằng sau trông Khương Sanh đi.”
Khương Lan Thính khẽ vuốt tay lái, cười nhạt: “Anh chỉ uống một hớp trước khi ăn, xem như uổng súc miệng thôi mà… Đúng rồi, biểu hiện lúc nãy của anh thế nào?”
Hoắc Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, giọng mềm mại: “Tư thế rút tấm chi phiếu ra rất đẹp trai.”
Khương Lan Thính nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Trong ánh mắt anh thoáng lóe lên ý đồ xâm lược của người đàn ông, Hoắc Kiều nhìn mà nổi cả da gà, cô nói: “Em không bán thân vì chút tiền đó đâu, Khương Lan Thính, anh nằm mơ đi!”
Anh chậm chạp nói: “Vậy mà anh lại cảm thấy tối hôm qua em còn hưởng thụ hơn anh đấy!”