Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 577
“Là ta”.
“Thưa nguyên soái Đa Đoạt, ta là Hạch Đạt, nhân sự ủy thác của đại hãn Khoa Nhĩ Mạn vi đạo, lần này tới đây trao đổi với ngài.”
“Nói đi, có việc gì?”
Hách Đạt trong bộ dạng thản nhiên như không của Đa Đoạt không khỏi nhíu mày
“Nguyên soái Đa Đoạt, xin hỏi quý quốc vì sao vô duyên vô cớ tấn công chúng ta?”
“Ta tấn công các ngươi lúc nào?”
“Mấy ngày trước, ngay tại thành La Sát…”
Đa Đoạt như bừng tỉnh: “Ngươi nói đám lưu manh đó?”
“Lưu manh? Đa tướng quân là ý gì?”
“Không ý gì, ta chỉ muốn hỏi, nếu người khác muốn giết vợ ngươi, con ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là liều mạng với chúng”.
“Chính là vậy đó, đám lưu manh tấn công thành La Sát, muốn giết vợ và con ta, ta không đánh chúng thì đánh ai? Chúng là lũ hạ lưu, vô sỉ, không biết xấu hổ…”
Khóe miệng Hách Đạt co giật, đây là lần đầu hắn ta thấy có người mặt dày vô sỉ như vậy.
“Nguyên soái Đa Đoạt, ta không hiểu ý ngài, không lẽ vợ và con ngài đều ở trong thành trì này?”
“Đúng thế”.
“Sao có thể? Ngài là người Trung Nguyên, trong thành này không hề có người Trung Nguyên nào”.
“Ai bảo là người Trung Nguyên, vợ ta nhất định phải là người Trung Nguyên ư? Ngươi tin hay không, sau này ta sẽ nạp thêm mấy nữ nhân Khoa Nhĩ Mạn làm thiếp, mỗi ngày hầu hạ rửa chân chùi mông”.
“Ngài…được, nguyên soái Đa Đoạt, cứ coi lời là thật, vậy hiện giờ phu nhân và con ngài chắc không vấn đề gì rồi chứ? Hai nước ta cũng không cần giao chiến nữa, đại hãn đã nói, chỉ cần mọi người chịu rút quân khỏi lãnh thổ Khoa Nhĩ Mạn, đồng thời bồi thường thích đáng, chuyện này sẽ không truy cứu”.
“Ai da…Hách Đạt đại nhân phải không? Ngươi nói thật chứ?”
Hách Đạt mỉm cười: “Đương nhiên là thật”.
“Vậy quá đa tạ, vợ ta nói rồi, chỉ cần chặt đầu tên lưu manh cầm đầu ức hiếp nàng ấy, chúng ta liền rút quân, bồi thường”.
“Tên lưu manh cầm đầu? Không biết kẻ nào có mắt không thấy Thái Sơn đắc tội với phu nhân, chúng ta nhất định sẽ xử lý”.
“Hình như là…Hỗ Đặc Mạc Nhĩ, dù sao cũng là tên chó chết”.
Sắc mặt Hách Đạt sa sầm.
“Nguyên soái Đa Đoạt…ngài có biết đây là nơi nào, dám bất kính với đại hãn như vậy, ngài có biết đại hãn là sứ giả thần thánh trên trời?”
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt bật cười: “Đại hãn các ngươi có phải sứ giả thần thánh hay không ta không biết, nhưng rất xin lỗi, ta, là, sứ giả của ma quỷ, chuyên diệt mấy tên khốn trên trời”.
“To gan, những kẻ phương đông các ngươi, ức hiếp người quá đáng, đại hãn chúng ta hảo tâm giảng hòa, các ngươi lại làm khó đủ đường, giờ ta sẽ về bẩm với đại hãn, lập tức phát binh, để đại quân dẫm bẹp đại doanh các ngươi”.
“Ể…tức giận rồi? Đừng, ta còn một tin tốt muốn nói cho ngươi”.
“Ngươi…ngươi còn gì muốn nói?”
Đôi mắt Đa Đoạt đột nhiên tràn ngập sát khí.
“Ta có một thói quen, đó là chuyên tiễn những tên tín đồ về trời gặp thần của chúng…”
Hách Đạt giật thót.
“Ngươi…vô sỉ, hai nước giao chiến trước giờ không động đến sứ giả, lễ tắc hiển nhiên như vậy, người Trung Nguyên không hiểu ư?”
“Không hiểu, nhưng ta thích…người đâu, đưa Hách Đạt gì đó ra ngoài, chém đầu, đem thủ cấp tặng cho phía đối diện”.
“Ngươi…đừng…xin đừng giết ta, ta là sứ thần, ta là sứ giả thần thánh phái tới…”
Tướng lĩnh bên cạnh lên tiếng: “Tướng quân, giết người này, Khoa Nhĩ Mạn ắt đại nộ, đại quân không lâu nữa sẽ tiến công”.
“Ừm…ta còn sợ chúng không tới đây, truyền lệnh xuống dưới, nhanh chóng chiếm lĩnh các cứ điểm trên cao, tìm góc bắn thích hợp cho xạ thủ…”
“Vâng”.
Khi thủ cấp Hách Đạt được thả từ trên không xuống đại doanh Khoa Nhĩ Mạn, hai tay Vưu Nhân run lên.
“Lập tức tập trung quân đội, ta phải giết sạch đám người Trung Nguyên và La Sát…”
Hai ngày sau, binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn đã tập kết gần một trăm vạn, nhanh chóng tiến về thành La Sát.
Đại trướng Hắc Kỳ quân.
“Tướng quân, kẻ địch đã tới, đánh thế nào đây?”
“Cho đội hỏa tiễn dàn trận ngoài thành, đội khiên thủ phòng ngự, không cần hạ thủ lưu tình với đám súc sinh đó, nhất định phải hủy diệt toàn bộ ý niệm của chúng trong trận chiến này”.
Tướng lĩnh La Sát bên cạnh: “Vậy chúng ta thì sao?”
“Các ngươi đợi trong thành, khi nào có thể tấn công, ta sẽ thông báo”.
“Nhưng…”
“Hay là các ngươi lên trước?”
“Rõ, chúng ta nghe lệnh Đa tướng quân”.
Trời xanh mây trắng, thảo nguyên mênh mang, trăm vạn chiến mã phi nước đại, như cơn hồng thủy, dâng lên không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, trăm vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã đặt chân đến thành La Sát, lần này rõ ràng chúng có chuẩn bị, đủ loại boongke, khiên sắt, ván gỗ,…được đem ra che chắn cho toàn quân.
“Nguyên soái, những người Trung Nguyên không hề ở trong thành mà dàn trận bên ngoài”.
“Bọn chúng sử dụng vũ khí gì, có bao nhiêu kỵ binh?”
“Không có kỵ binh, chỉ có khiên thủ và hỏa tiễn, và cả hỏa pháo”.
Vưu Nhân cười lớn: “Đám người Trung Nguyên đúng là cuồng vọng, lần trước chúng ta không chuẩn bị tốt mới để thua, lần này, ta nhất định khiến chúng hối hận”.
Khoa Nhĩ Mạn biết súng hỏa tiễn và hỏa pháo, trên thảo nguyên cũng có người sử dụng, và bọn chúng cho rằng, thứ đó cùng lắm chỉ dùng được một lần, không hề hấn gì với quân xung phong, vậy nên chẳng chút sợ sệt.
Khi mặt trời lên cao, Khoa Nhĩ Mạn bắt đầu tiến công.
“Tùng…tùng…tùng…”
“Kỵ binh xung phong…trường thương thủ, cung thủ…tiến lên”.
Binh sĩ phía ngoài khiên chắn chính là miếng đậu phụ đối với những kỵ binh, Vưu Nhân không hề đề phòng, trực tiếp cho năm mươi vạn kỵ binh và hai mươi vạn bộ binh xuất trận.
“Rầm rầm…”
Mặt đất rung chuyển trước sự tác động của vó ngựa.
“Yaa…”
“Giết…”
Gần mười vạn hỏa tiễn Hắc Kỳ quân chia làm năm nhóm, dàn trận thành hình bán nguyệt, bao vây cả thành trì, đối diện với khí thế hung hãn của kỵ binh đối phương, các binh sĩ Hắc Kỳ quân vẫn vững như bàn thạch, không hề dao động.
Trên thành, vô số người La Sát đang quan sát, đều không khỏi run thay cho họ, mặc dù biết hỏa khí Hoa Hạ lợi hại, nhưng vô số kỵ binh xông tới, một khi trận địa bị phá, vậy tất cả sẽ tan xác.
An Na đứng bên cạnh Đa Đoạt, nắm chặt tay hắn ta, mồ hôi lạnh túa ra khắp lòng bàn tay.
Còn Đa Đoạt đang gặm quả táo một cách thô lỗ…