Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 578
“Mẹ nó…chua quá, thế này sao ăn nổi?”
Rất nhanh, năm vạn kỵ binh đã xông đến chân tường thành.
“Khai hỏa…”
“Đùng…đùng…đoàng…viu…viu…”
Hỏa pháo giấu ở nhiều chỗ đồng loạt được bắn ra.
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Những vụ nổ khiến cả chiến trường rung chuyển, vô số chiến mã, kỵ binh trong phạm vi đều bị văng ra ngoài, thậm chí có chiến mã trực tiếp nổ làm nhiều khúc, máu đỏ tung tóe…
Không ít chiến mã hoảng sợ mất khống chế, chạy loạn tứ phía, thế tấn công của kỵ binh bị suy giảm đáng kể, nhưng rất nhanh sau đó, những kỵ binh không bị ảnh hưởng lại dàn trận tiếp tục xông lên.
“Tiến lên, chỉ cần tiếp cận được, chúng sẽ không cách nào chống trả”.
“Ya…giết…”
“Đùng…”
“Viu…bùm…”
Tiếng bom nổ nhức óc lẫn với tiếng vó ngựa dày xéo.
“Năm trăm mét…”
“Bốn trăm mét…”
“Ba trăm mét…chuẩn bị…”
“Hai trăm mét…hàng thứ nhất, khai hỏa…súng tam liên…”
“Pằng…pằng…pằng…”
“Hàng thứ hai, khai hỏa…”
“Pằng…pằng…pằng…”
Cùng với khói thuốc súng mù mịt, đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân bắt đầu đợt xạ kích.
“Nhanh chóng xếp hàng, trang bị đạn dược, không được ngừng bắn”.
Khi hỏa tiễn khai nòng, vô số chiến mã đồng loạt bật về phía sau, giống như va phải bức tường vô hình, ngã ngửa xuống đất, lực quán tính khổng lồ khiến nhiều con chiến mã trượt dài hơn mấy chục mét.
Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp nơi.
“AA..chân của ta…”
“Đau chết mất…”
“Xông lên…không được dừng lại…”
Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn không hổ là tinh anh trên thảo nguyên, những con ngựa chiến còn trụ lại, lần nữa dàn trận lao lên…
“Súng máy sáu nòng chuẩn bị…nhắm chuẩn những kẻ địch trong phạm vi năm mươi mét…bắt đầu…”
“Pằng pằng pằng…pằng pằng pằng…pằng pằng pằng…”
Hàng trăm cỗ máy súng sáu nòng bắn cùng lúc, lực công kích cực đại thậm chí có thể khiến cả cơ thể con người vỡ vụn, chỉ thấy tứ chi quân địch văng vãi khắp nơi, nhuộm đỏ một vùng…
Vưu Nhân đứng phía xa quan sát, sắc mặt tối dần, hỏa tiễn, hỏa pháo, không phải hắn ta chưa từng thấy, nhưng uy lực khủng khiếp như vậy, tốc độ kinh người như vậy, thì đúng là lần đầu gặp.
“Nguyên soái, hỏa lực kẻ địch quá mạnh, kỵ binh tổn thất hơn nửa, có nên rút lui?”
“Nói nhảm, đánh trận phải có khí thế, một khi rút lui thì sẽ không có cơ hội xông lên, kỵ binh của chúng ta chỉ còn cách kẻ địch không tới năm mươi mét, lúc này sao có thể rút lui, cho chiến mã quân đoàn số hai ra trận đi”.
Vưu Nhân biết, bất luận phải trả giá lớn như nào, chỉ cần trận địa đội hỏa tiễn bị vỡ, quân hắn ta sẽ nắm phần thắng, vậy nên hắn ta không chỉ không rút lui, mà còn phái thêm kỵ binh.
Rất nhanh, thêm năm vạn chiến mã đã gia nhập chiến trường, hung hăng lao về phía Hắc Kỳ quân.
Trên tường thành La Sát, tất cả mọi người đều căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, An Na lo lắng nhìn Đa Đoạt.
“Đa tướng quân, kẻ địch phái đợt chiến mã thứ hai, phạm vi quá rộng, rất nhiều khu vực hỏa pháo không thể yểm trợ, có cần cho khinh khí cầu xuất trận không?”
“Không kịp rồi, kẻ địch quá hung hãn, đôi bên rất nhanh sẽ hỗn chiến, không ngờ tên Vưu Nhân này lại độc đến vậy, mới bắt đầu đã liều mạng, thông báo phía dưới, cho đội khiên thủ xếp hình tam giác, bảo hộ đội hỏa tiễn rút lui, chỉ cần kỵ binh của chúng mất thế tấn công, sẽ chẳng khác nào cừu non chờ bị thịt”.
Chẳng mấy chốc, hàng trăm chiếc khinh khí cầu đã xuất hiện trên bầu trời, khi mọi người còn tưởng rằng chúng sắp thả bom, thì lại nhìn thấy vô số thùng gỗ với làn khói dày đặc được ném xuống, đó là vũ khí đặc chế của Khoa Học Viện Hoa Hạ, Lãnh Thiên Minh đặt tên là bom khói.
Mấy trăm quả bom khói phát nổ khiến cả chiến trường bị bao phủ bởi làn sương mù, hoàn toàn không thể quan sát được tình hình.
Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn tiếp tục xông lên theo bản năng, cho tới lúc chúng phát hiện, bản thân đã đâm vào chân thành.
Đám kỵ binh ngừng lao lên, bắt đầu tìm kiếm tung tích kẻ địch, nhưng chỉ thấy những tấm khiên chắn dựng khắp nơi, không cách nào đột phá, mà đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân thì đã ngừng bắn, cả chiến trường tĩnh lặng dị thường, chỉ có tiếng ngựa phì phò và tiếng nói chuyện đâu đó.
“Ta còn chưa vào trong…mở khiên ra chút…”
“Mẹ ngươi chậm thế, không muốn sống à?”
“Khẩu hiệu, thiên vương cái địa hổ…câu tiếp theo…nhanh…”
“Ta là nhị bách ngũ…”
“Khẩu hiệu chính xác, mau vào trong…”
Khi làn khói tan hết, tất cả người Khoa Nhĩ Mạn và La Sát sững sờ phát hiện đội hỏa tiễn đã biến mất, thay vào đó là vô số phương trận tam giác.
“Các phương trận tự do tấn công”.
“Pằng…pằng…pằng…”
“Viu…viu…viu…”
Vô số phương trận hình tam giác, được hỗ trợ bởi ba tấm khiên khổng lồ, bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước…
Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn ngừng lại, cho đến khi tiếng hỏa tiễn lần nữa vang lên, chúng mới bắt đầu tiến công.
Đối điện với những tấm khiên đặc chế sừng sững, đội kỵ binh đã mất đi khí thế hoàn toàn không thể xông lên, thêm vào đó, đội hỏa tiễn vẫn đang liên tục bắn vào chúng, tất cả kỵ binh bỗng nhiên trở thành miếng mồi ngon.
“Pằng pằng pằng…”
“Á…cứu với…”
“Giết bọn chúnggg…”
“Pằng…”
Tiếng súng, tiếng ngựa, tiếng khiên va đập vào nhau vang lên khắp nơi, cả chiến trường trở nên hỗn loạn.
Đại doanh Khoa Nhĩ Mạn.
Con ngươi Vưu Nhân như sắp lồi ra khỏi tròng, trận chiến này đã làm đổ bể tam quan hắn ta, những thứ vũ khí, chiến thuật mà hắn ta chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.
“Nguyên soái, cứ tiếp tục đánh kỵ binh của chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.
Vưu Nhân nghiến lợi, rít qua kẽ răng: “Rút lui…cho kỵ binh rút lui, bộ binh và cung thủ ra trận”.
“Tuu…tuuuu…”
Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn mất sạch ý chí chiến đấu bắt đầu nháo nhào bỏ chạy, nhưng đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân vẫn liên tục nhắm bắn.
“Pằng…pằng…pằng…”