NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 587

  1. Home
  2. Hoàng Tử Yêu Nghiệt
  3. Chương 587
Prev
Next

“Hoa Lạt Tử Mô phản bội, bọn chúng đã tập kết gần 150 vạn nhân mã, lướt qua thảo nguyên Đột Quyết, hiện tại đã tiến đến dưới thành Đột Quyết Tư Thản”.

“Cái gì?”

Trong đại điện, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, bởi vì bọn họ hiểu điều đó mang ý nghĩa gì. Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô là hai đế quốc hùng mạnh nhất trên thảo nguyên Tây Âu, mấy năm nay tuy liên tục xảy ra tranh chấp, nhưng chưa bao giờ chính thức khai chiến, bởi vì việc này sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn…

Nhưng bây giờ, bọn họ lại phát động chiến tranh ngay thời điểm phe mình tỏ ý cầu hòa, điều đó chứng tỏ Hoa Lạt Tử Mô đã nắm rõ tình hình, muốn nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này.

Hốt Giác lần nữa hô to: “Đại Hãn, không còn thời gian nữa đâu, nếu không đánh cược một lần, e là Khoa Nhĩ Mạn của chúng ta… sẽ diệt vong…”

Sắc mặt mọi người tái nhợt, không còn ai đứng ra phản đối Hốt Giác…

Hỗ Đặc Mặc Nhĩ suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Được, vậy thì đánh cược một lần, ai bằng lòng ra khỏi thành quyết tử chiến cùng người Trung Nguyên?”

Trong đại điện không có ai lên tiếng.

“Lũ phế vật, ngày thường các ngươi tỏ ra lợi hại lắm mà, đến thời điểm sống chết, cả đám đều là phế vật”.

Hốt Giác lại lần nữa bước ra.

“Đại Hãn, tuy tuổi tác của ta đã cao, nhưng cũng là lão tướng cả đời rong ruổi trên sa trường. Nếu Đại Hãn không chê, ta bằng lòng ra khỏi thành, quyết tử chiến cùng người Trung Nguyên”.

Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kích động nhìn Hốt Giác.

“Vương thúc, ở thời khắc quan trọng mới nhìn ra được ai là người một nhà, ai là người trung thành nhất, vậy xin làm phiền vương thúc”.

“Đại Hãn yên tâm, cho dù liều cái mạng già này, ta cũng sẽ bảo vệ hi vọng của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn”.

Cứ như vậy, Hốt Giác dẫn theo mười vạn nhân mã rời khỏi thành Cát Á Tư Thản, trong tòa thành lớn nhất thảo nguyên Tây Âu hiện chỉ còn không đến 20 vạn nhân mã đóng giữ.

Hắc Kỳ Quân đang trú đóng tại một khu rừng cực lớn, đại quân đã ở đây suốt nửa tháng, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi tin tức.

“Tướng quân… tướng quân, Hốt Giác đã gửi thư đến…”

“Sao rồi?”

“Thành công rồi, ông ta đã thuận lợi dẫn theo mười vạn quân tinh nhuệ nhất của Khoa Nhĩ Mạn rời khỏi vương thành, theo như kế hoạch, bọn họ sẽ đi khác hướng với chúng ta”.

“Ha ha… được lắm, ông lão này quả nhiên được việc… Truyền lệnh đại quân, sáng ngày mai, dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, tiến thẳng đến thành Cát Á Tư Thản, ta muốn lão già Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kia biết cái gì gọi là trời giáng kỳ binh”.

“Tướng quân, vậy người kia nên xử lý thế nào?’

“Giữ lại ông ta, ông ta cũng chỉ muốn cái danh Đại Hãn mà thôi, cho ông ta là được, chỉ cần ông ta trung tâm với nước Hoa Hạ, chúng ta không thiếu một vị trí tộc trưởng…”

“Tộc trưởng… Ha ha, Đa tướng quân, ngài và hoàng thượng định biến thiên hạ này thành bộ lạc của Hoa Hạ ta à…”

“Ha ha ha…”

“Hoa Lạt Tử Mô thì sao, đã ra tay chưa?”

“Đã bắt đầu rồi, hai ngày trước, bọn họ đã phát động tấn công thành Đột Quyết Tư Thản…”

“Tốt lắm, cứ để bọn họ đánh, đợi đến khi chiếm được Cát Á Tư Thản, chúng ta sẽ đến đó kết thúc mọi việc…”

Khoa Nhĩ Mạn, thành Đột Quyết Tư Thản.

Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đang điên cuồng tấn công thành Đột Quyết Tư Thản. Nhìn toàn cảnh chiến trường, chỉ thấy chiến bào màu trắng của binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô.

“Xe bắn đá… đừng dừng lại, nhắm ngay tường thành mà bắn cho ta…”

“Đội quân cánh sườn tiếp tục tiến công… đẩy xe công thành qua…”

“Vèo… Vèo… Vèo…”

“Oanh… Oanh… Oanh…”

Đây đã là lần thứ mười một Hoa Lạt Tử Mô tấn công, đôi bên đều bỏ ra một cái giá thê thảm, lần này, Khả Hãn Ma Kha Mạt của Hoa Lạt Tử Mô đã đích thân suất quân thảo phạt.

“Báo… Khả Hãn, người Khoa Nhĩ Mạn trong thành quá ư là ngoan cố, chúng ta đã tổn thương hơn hai mươi vạn quân”.

“Phía thành Cát Á Tư Thản có động tĩnh gì không?”

“Có, mười vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã rời khỏi vương thành, nhưng không đến đây cứu viện, mà chạy thẳng đến A La Mộc Đồ”.

“Tốt lắm, xem ra… đám người Trung Nguyên này không lừa chúng ta, đây là cơ hội thống nhất thảo nguyên tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho Hoa Lạt Tử Mô ta, bất kể có phải trả giá bao nhiêu, ta cũng muốn chiếm được Đột Quyết Tư Thản”.

“Rõ!”

“Đội quân tiến công Khải La Can Đạt đã đến nơi chưa?”

“Đại quân đã đến, hiện tại đang trong tình thế giằng co, quân trú đóng bên kia không có khả năng hỗ trợ”.

“Ha ha ha…”

Ma Kha Mạt cười to, nói: “Nghe nói người Trung Nguyên có một câu ngạn ngữ: Một tướng công thành vạn cốt khô, hiện tại chính là thời điểm minh chứng cho đạo lý này. Chiến sĩ Hoa Lạt Tử Mô vĩ đại có thể hi sinh vì sự nghiệp lớn lao của đế quốc, đó chính là vinh dự, thánh Allah sẽ dõi mắt theo bọn họ, bảo các chiến sĩ rút kiếm ra, liên tục tấn công cho ta…”

“Khả Hãn vạn tuế, đế quốc Hoa Lạt Tử Mô vạn tuế…”

Lúc này, đại quân Khoa Nhĩ Mạn trong thành đã tử thương thảm trọng, cũng may tường thành cao lớn, trong khoảng thời gian ngắn, người Hoa Lạt Tử Mô không thể xông ào được. Nhưng đám người… Hoa Lạt Tử Mô kia biết rõ bọn họ không có viện quân cứu giúp, nên ngay từ ban đầu đã không tiếc bất cứ giá nào tấn công, dù thương vong có lớn hơn nữa thì e là cũng không kiên trì được bao lâu.

Lãnh thổ Khoa Nhĩ Mạn.

Trên thảo nguyên mênh mông, trăm vạn Hắc Kỳ Quân xếp thành hàng, đang dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước. Mục tiêu của bọn họ chính là nơi quan trọng nhất trong trận chiến lần này, Cát Á Tư Thản, vương thành của Khoa Nhĩ Mạn.

Lúc này, quân trú đóng trong thành chỉ còn lại 20 vạn, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cùng các đại thần đều đang lo lắng chờ đợi… tin tức Hắc Kỳ Quân bị tập kích.

“Đại Hãn, Hốt Giác đã rời đi hơn nửa tháng rồi, sao vẫn chưa có tin tức gì? Tình huống này có hơi kỳ quặc”.

“Đúng vậy đó, Đại Hãn, theo lý thì hai quân đã sớm đụng mặt, đây là đại quân có trên trăm vạn, không thể nào có chuyện không phát hiện được”.

Hỗ Đặc Mạc Nhĩ không lên tiếng, bởi vì tính huống hiện tại đã hoàn toàn mất khống chế, vương quân mà ông ta có thể dựa vào đều đã theo Hốt Giác rời đi, bỗng dưng, cảm giác cực kỳ bất an trào dâng trong lòng ông ta…

“Báo… Báo… Đại Hãn, không hay rồi!”

“Nói…”

“Người Trung Nguyên… người Trung Nguyên đến…”

“Vội cái gì, đội quân phục kích đâu? Sao còn chưa ra tay?”

“Đại Hãn… Người Trung Nguyên đã xuất hiện ở cách thành năm dặm…”

“Cái gì? Sao có thể chứ? Có bao nhiêu người?”

“Rất nhiều… có lẽ vượt qua trăm vạn”.

Hề Đặc Mạc Nhì cảm thấy cả người mềm nhũn, ngồi ca quắp trên ghế.Trong đại điện,mọi người cùng bàng hoàng. Vương gia Hết Giác đâu rồi?Chẳng lẽ ông ta không giao chiến với người Trung Nguyên?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 587"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com