Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 589
Hàng trăm vạn quân Hắc Kỳ cuối cùng cũng tới đây dưới sự dẫn dắt của Đa Đoạt, nhìn tường thành cao lớn đó, Đa Đoạt cũng không kiềm chế được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Ngươi nói người Khoa Nhĩ Mạn này đầu óc có phải là có vấn đề không? Một dân tộc du mục mà sao lại xây dựng tường thành cao lớn như vậy làm gì? Hơn nữa kiến trúc trong thành lại gần như toàn bộ được làm bằng đá, xem ra không dùng được đến lửa trời này rồi”.
“Mặc kệ chúng, cho chúng nổ tung đi”.
“Ta thấy đáng tiếc… thành trì to lớn như vậy sau này có thể cải tạo thành điểm đóng quân ở Âu châu của nước Hoa Hạ ta thì tốt biết bao”.
“Yên tâm đi, tướng quân, nói như hoàng thượng hay nói thì không cần quan tâm đến những thứ vụn vặt này, cứ phá vỡ hết rồi chúng ta sẽ xây dựng lại…”
“Cũng đành vậy thôi, kêu đại quân nhanh chóng đóng quân, tìm kiếm vị trí tấn công tốt nhất… còn nữa cho người theo dõi sát tay Hốt Giác đó, kịp thời tiến hành báo cáo, không được để cho ông ta giở trò”.
“Rõ, tướng quân”.
Hốt Giác lúc này đang vui vẻ ngồi trong quân trướng.
“Thế nào rồi?”
“Người Trung Nguyên đã đến vương thành rồi, có lẽ sẽ phát động tấn công sớm thôi”.
“Ha ha… chỉ cần Hỗ Đặc Mạc Nhĩ chết thì ta có thể đường đường chính chính kế thừa ngôi vị đại hãn, không ngờ Hốt Giác ta lại thực hiện được nguyện vọng ở độ tuổi này, Thánh A La hiển linh… ha ha ha”.
“Vương gia, vậy sau này chúng ta sẽ phải nghe theo người Trung Nguyên đó ư?”
“Vậy thì đã sao? Chỉ cần có thể trở thành đại hãn của Khoa Nhĩ Mạn thì cho dù có phải trả cái giá lớn hơn ta cũng bằng lòng, cho dù người Trung Nguyên đó không đi thì cũng cần ta giúp đỡ quản lý, dù sao vị trí đại hãn này chắc chắn là của ta”.
“Vậy tiểu nhân xin chúc mừng vương gia trước”.
“Ha ha ha…”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời phía đông vừa xuất hiện, trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, quân Hắc Kỳ đã bắt đầu tấn công.
Giống như tấn công A La Mộc Đồ, vô số đại bác được dẫn nổ trước, trên tường thành Cát Á Tư Thản lập tức biến thành một đống hỗn loạn, cho dù tường thành của chúng có cao hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được sự tấn công của lửa đạn…
“Nhắm chuẩn vào tường thành của kẻ địch… tiếp tục bắn…”
“Ầm… ầm… ầm”.
“Ầm… ầm… ầm”.
Vô số đạn pháo được đại bác bắn ra tựa như mưa rơi xuống thành Cát Á Tư Thản, khắp nơi đều là đất đá và binh lính bị nổ bay, người Khoa Nhĩ Mạn vốn đã lo lắng chồng chất cuối cùng đã được thấy súng đạn khủng bố.
“A… mặt của ta…”
“Đáng sợ quá… quá đáng sợ… chúng ta có thể trụ được không?”
“Nằm úp xuống… tất cả nằm sấp xuống… đừng chạy loạn khắp nơi”.
“Ầm… ầm… ầm…”
Khi súng đạn đại bác ngừng oanh tạc thì trên tường thành đã dày đặc khói mù, khắp nơi là xác chết đá vỡ và tiếng kêu rên không ngừng…
Đa Đoạt đang đứng trên đài cao nhìn về phía trong thành.
“Haiz… con mẹ nó ta đến đây… tòa thành này được đấy, bom đạn mạnh như vậy mà tổn thất có chút vậy thôi ư?”
“Tướng quân, có cần cho đội khinh khí cầu lên không, phá hủy toàn bộ… cơ quan đầu não của chúng”.
“Đừng vội, nơi này không phải là A La Mộc Đồ, hơn nữa chắc chắn chúng sớm đã biết trước chiến thuật của chúng ta mà chuẩn bị xong rồi, thiết nghĩ chắc chắn sẽ không nổ được tới những thứ có tác dụng ở đây đâu”.
“Vậy tướng quân, chúng ta nên làm thế nào mới được? Có cần phát động quân đội tăng cường tấn công?”
Đa Đoạt suy nghĩ một lát.
“Đừng nóng vội, cho khinh khí cầu truyền lệnh điều Tinh Thần số 1 đến Cát Á Tư Thản cho ta, đã đến lúc thử nghiệm Đông Phong số 2 của chúng ta rồi…”
Khi binh lính trong thành Cát Á Tư Thản đang căng thẳng chờ đợi ở đó, chuẩn bị nghênh đón người Trung Nguyên tấn công thì lại phát hiện ra những người Trung Nguyên này đã đánh bom xong liền… chạy rồi.
Trong đại điện, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nhìn trông vô cùng tiều tụy, đã rất nhiều ngày ông ta không được nghỉ ngơi, nhìn chung cả lịch sử của Khoa Nhĩ Mạn thì đây là lần đầu tiên vương thành của bản thân bị tấn công, ông ta hiện tại đã không còn bá khí như trước đây nữa…
“Những người Trung Nguyên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vừa khai chiến đã rút lui vậy, có phải có âm mưu gì không, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?”
“Đại hãn… chúng thần… cũng không biết ạ, những người Trung Nguyên này… chính là ma quỷ…”
Rất nhiều người là lần đầu tiên được nhìn thấy đại bác, trước đây chỉ nghe nói nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, nghe thấy thì tiếng oanh tạc ầm ầm đó tựa như tiếng chuông báo tử vậy, đánh vào thẳng trong trái tim khiến người ta không kiềm chế được sự run rẩy.
“Đại hãn… vũ khí của người Trung Nguyên đó… quá lợi hại rồi, hơn nữa cái gì mà… khinh khí cầu, thiên hỏa của họ còn chưa dùng tới, nghe nói những vũ khí đó còn có uy lực lớn hơn… chúng ta… chúng ta chỉ còn lại không đến 20 vạn người…”
Kỳ thực, rất nhiều người đã bắt đầu sợ hãi mà không dám nói ra, nhưng nếu như không nói mà một khi thành bị phá thì người chết trước chính là bọn họ, sau khi có người đứng ra thì cuối cùng cũng có người không kiềm chế được nữa…
“Đại hãn… hay là… hay là chúng ta cầu hòa đi?”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cười khổ nói: “Cầu hòa? Những người Trung Nguyên đó sẽ đồng ý sao? Chúng ta đã mấy lượt cầu hòa rồi mà có hiệu quả không?”
“Đại hãn, với tình thế hiện tại này thì chúng ta thật sự… không có phần thắng, cứ đánh tiếp… e rằng không còn đường sống nữa, chỉ có thể cầu hòa thôi. Chúng ta có thể đồng ý với mọi điều kiện của người Trung Nguyên, chỉ cần bảo toàn được tính mạng thì mới có thể quật khởi lại từ đầu…”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ lạnh lùng nói: “Điều kiện của người Trung Nguyên chính là đầu của ta, lẽ nào các ngươi muốn lấy đầu ta để đổi lấy mạng sống của mình?”
Đám người trong đại điện lập tức quỳ xuống đất.
“Đại hãn… thần vạn lần không dám, chúng thần có thể thương lượng lại với người Trung Nguyên… tin rằng trên thế giới này không có thương vụ nào là không thể đàm phán…”
“Đúng vậy… đại hãn, chúng ta có thể đàm phán trước, nói không chừng người Trung Nguyên đó lại đồng ý…”
Mặc dù tất cả mọi người đều biết hy vọng mong manh nhưng đây là việc duy nhất mà họ có thể làm.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ do dự hồi lâu.
“Được, vậy thì thương lượng lại lần nữa đi, nếu như những người Trung Nguyên này vẫn muốn diệt Khoa Nhĩ Mạn ta thì Hỗ Đặc Mạc Nhĩ ta cho dù có chết cũng phải khiến họ trả giá”.
Đoàn người quân Hắc Kỳ đang nhàn nhã thương lượng kế hoạch công thành tiếp theo…
Một thị vệ đi vào trong.
“Tướng quân, Khoa Nhĩ Mạn lại phái sứ thần tới cầu xin nghị hòa rồi”.
“Ồ… người Khoa Nhĩ Mạn này không phải ngây thơ như vậy chứ? Đến lúc này rồi còn muốn nghị hòa ư?”
“Đa tướng quân, đoán chừng chúng cũng biết bản thân không chống cự được bao lâu nữa nên muốn vùng vẫy lần cuối một chút”.
“Được thôi, vậy thử nghe xem chúng muốn nói gì?”
Rất nhanh một thanh niên dáng người cao lớn, nhìn trông cực kỳ tháo vát lanh lợi đi vào.
“Ha ha… là Đa tướng quân đúng không ạ, ta là bái tướng của Khoa Nhĩ Mạn, tương đương với thừa tướng vương triều Trung Nguyên của các ngài, lần này tới để bái kiến Đa tướng quân”.