Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 590
“Ồ… có chuyện gì?”
“A… thiết nghĩ Đa tướng quân có lẽ cũng đã biết đại hãn của chúng ta từ đầu đã không muốn đối đầu với quý quốc, chúng ta cũng luôn nỗ lực cầu hòa, nhưng không biết tại sao lại đi đến bước này, ngài nói việc gì phải hà tất như vậy, đúng không, ha ha…”
“Tất cả chuyện này không phải do người Khoa Nhĩ Mạn các ngươi khơi mào sao? Các ngươi đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ đã đánh lén vợ ta, ta không thể không báo thù cho nàng được”.
“Đa tướng quân, nhất định là có hiểu lầm gì đó, chúng ta sao dám động vào người phụ nữ của ngài được”.
“Hiểu lầm? Ta thấy là ngươi đã hiểu lầm rồi, việc này căn bản không phải là hiểu lầm, hơn nữa cho dù có là hiểu lầm thì cũng chỉ có thể tiếp tục hiểu lầm thôi”.
Tay bái tướng đó nghe vậy liền sững người, mãi lúc sau mới phản ứng lại được.
“Đa tướng quân, rốt cuộc là ai đã chọc vào ngài, ngài có thể nói cho ta, có phải là chủ soái Vưu Nhân đã tấn công La Sát đó không? Hiện nay ông ta đã bị nhốt vào đại lao, chỉ cần quý quốc đồng ý rút binh thì điều kiện nào chúng ta cũng đều có thể đồng ý”.
“Ta đã nói qua rất nhiều lần rồi, ta muốn đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đó”.
“Đa tướng quân, ngài thế này… đại hãn mấy năm nay đều chưa từng rời khỏi vương thành, sao có thể làm ra chuyện như vậy được, ngài như này… ngài như này không phải là đang làm khó ta sao…”
“Vậy thì không cần thiết đàm phán nữa, ngươi vẫn nên trở về ở bên người nhà nhiều hơn đi”.
Vừa nghe đến người nhà, tay bái tướng liền tỏ ra ngưng trọng, bản thân cũng coi như vừa êm ấm gia đình, con trai vừa mới hai tuổi, vốn dĩ tất cả đều tốt đẹp như vậy nhưng những người Trung Nguyên đáng chết này lại đột nhiên xuất hiện làm thay đổi mọi thứ, cho dù bản thân đã sống đủ rồi nhưng con trai của mình thì sao? Nó mới hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.
“Đa tướng quân, lẽ nào thật sự không còn đường lui nào nữa sao?”
“Không có…”
“Đa tướng quân, thực không giấu diếm, mặc dù vương thành hiện này chỉ có 20 vạn thủ quân, nhưng tường thành cao lớn, dễ thủ khó công, hơn nữa ngay từ khi xây dựng đã thiết kế lượng lớn công sự ngầm, vật tư, nhân khẩu trong thành hiện nay đã toàn bộ được chuyển xuống dưới lòng đất, cứ đánh tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì đâu”.
Đa Đoạt cười nói: “Việc này không cần đến bái tướng đại nhân phải lo lắng, thứ chúng ta có chính là thời gian chơi cùng các ngươi, có lẽ ngươi vẫn chưa biết, đường tiếp tế của Hoa Hạ chúng ta đã vươn tới tận A La Mộc Đồ, chỉ cần ta muốn thì ta có thể chơi với ngươi ở đây cả đời, huống chi tường thành cao lớn mà ngươi gọi chẳng qua chỉ là suy nghĩ của ngươi thôi, trong mắt ta nó chỉ là một đống đậu hũ, muốn ăn lúc nào thì chỉ cần xem tâm trạng của ta thôi”.
Nghe vậy, sắc mặt bái tướng càng trở nên khó coi hơn, nếu như trước đây có người nói với hắn ta những lời này thì hắn ta nhất định sẽ coi kẻ đó là đồ điên, nhưng hiện giờ cho dù người Trung Nguyên có nói với hắn ta rằng bản thân có thể chổng ngược đi vệ sinh thì hắn ta cũng tin…
“Đa tướng quân, ngài đã hạ quyết tâm nhất định phải lấy đầu của đại hãn ư?”
“Đúng”.
“Nếu như ta có thể cho ngài ta nhất định sẽ cho, nhưng tất cả ở vương thành này đều là của đại hãn, ta không quyết được”.
Đa Đoạt hứng thú nhìn hắn ta, xem ra tên tiểu tử này cũng là thứ bán chủ cầu vinh.
“Bái tướng đại nhân, ta thấy ngươi cũng khá đấy, trông cũng… khá đẹp trai, ngươi thấy đó mối họa này là do đại hãn của các ngươi gây nên, ông ta và ngươi chẳng có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà tất cả các ngươi phải bồi táng theo ông ta, đúng không?”
Bái tướng khó xử gật đầu.
“Vâng…”
“Vậy hay là như thế này, ngươi nói cho ta biết công sự phòng ngự dưới lòng đất trong thành Cát Á Tư Thản cho ta, đợi sau khi phá thành xong ta có thể tha chết cho cả nhà ngươi, còn có thể tiếp tục cho ngươi làm bái tướng, thế nào?”
Bái tướng lập tức hai mắt phát sáng.
“Đa đại nhân, ngài không lừa ta chứ?”
“Lừa ngươi làm gì, ngươi thấy Hốt Giác đó nương tựa vào chúng ta từ sớm, hiện tại ông ta đang dẫn 10 vạn đại quân thong dong trên thảo nguyên múa hát tưng bừng, sống cuộc sống phong lưu chờ làm đại hãn đó thôi”.
“Hốt Giác, các ngài muốn cho ông ta làm đại hãn ư?”
“Vậy thì sao?”
“Hai chúng ta xưa nay không hợp nhau, nếu như ông ta làm đại hãn thì người đầu tiên chết nhất định là ta”.
“Ồ…”
Đa Đoạt sau khi suy nghĩ một lát
“Kỳ thực ai làm đại hãn đều không thành vấn đề đối với chúng ta, có điều tìm một người trẻ tuổi chút có lẽ sẽ tốt hơn một ông già, ngươi thấy thế nào bái tướng đại nhân?”
“Đúng… đúng, Hốt Giác quá già rồi, sống không được mấy năm nữa, Đa tướng quân, giờ ta sẽ vẽ ra công sự ngầm trong thành cho ngài”.
Rất nhanh tay bái tướng này đã vẽ ra mấy chục ký hiệu trên bản đồ thành Cát Á Tư Thản.
“Đa tướng quân, đây đều là những công sự và phòng thủ thành tương đối lớn, cái này… chính là công sự ngầm dưới đất lớn nhất vương thành, đại hãn sẽ chốn ở đó, vàng bạc châu báu mà Khoa Nhĩ Mạn đã cướp đoạt hàng ngàn năm nay cũng ở dưới đấy, những công sự khác đa số đều là binh lính và vật tư”.
“Rất tốt, bái tướng đầu óc thông minh, lanh lợi đáng yêu… không đúng là trí tuệ hơn người, vừa nhìn đã biết là nhân tài làm đại hãn”.
“Ha ha… Đa tướng quân quá lời rồi, vậy ta về trước nhé, người nhà của ta vẫn còn ở trong thành, nếu ta không trở về thì sợ rằng bọn họ gay go mất”.
“Được, vậy ngươi về đi, chỉ cần xác nhận được tin tức của ngươi không sai thì ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi tử tế”.
Tay bái tướng đó gật đầu khom lưng rời đi, nhất cử nhất động hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài cao lớn của hắn ta.
Đa Đoạt thở dài một hơi.
“Bên bờ nước mất nhà tan không thể lấy thân báo nước, toàn là một lũ phản quốc cầu sinh, quốc gia thế này sao có thể không diệt vong được”.
“Tướng quân, bản đồ công sự phòng thủ này liệu có phải là giả không?”
“Có lẽ không, hắn ta không cần thiết phải lừa chúng ta, huống chi cho dù hắn không nói thì chúng ta cùng lắm tốn chút thời gian thôi, được rồi, chuẩn bị đi, đợi ngày mai Tinh Thần số 1 tới thì sẽ bắt đầu công thành…”
“Rõ, tướng quân…”
Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải, hoàng cung.
Lãnh Thiên Minh đang xem một tấm bản đồ dài hai thước trước mắt, vẻ mặt không kiềm chế được sự kích động. Thiên Võng đã tốn mất nửa năm trời, thu thập thông tin từ các nước mới làm ra được tấm bản đồ thế giới này…
“Được lắm, mặc dù vẫn còn rất nhiều chỗ bị lệch nhưng đã rất tốt rồi…”
Lãnh Thiên Minh không kiềm chế được đưa tay ra sờ lên khu vực hồng tuyến trên bản đồ.
“Quốc, tổ quốc của ta, may mà vẫn tồn tại trên thế giới này, hãy đợi đó ta nhất định sẽ biến tấm bản đồ này toàn bộ trở thành hồng tuyến…”
Khoa Nhĩ Mạn, thành Cát Á Tư Thản.
Khi mặt trời phía đông lần nữa xuất hiện trên thảo nguyên thì 10 chiếc Tinh Thần số 1 trên bầu trời phương Đông xuất hiện ở phía cuối đường chân trời.
Vô số dân chúng trong thành và binh lính đang đứng trên tường thành đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này…
“Đó… đó là cái gì vậy?”
“Thánh A La ơi… đó là thứ do con người chế tạo ra ư?”
“Trời ơi… lớn… vậy sao… đây lại là thứ gì nữa đây…”