Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 591
Tinh Thần số 1 khổng lồ đem lại một cảm giác áp lực vô hình cho người khác, nhìn tựa như một con mãnh thú khổng lồ trong lớp sương mù dày đặc vậy, khiến người ta tràn ngập sự sợ hãi…
Đại doanh quân Hắc Kỳ.
“Đa tướng quân, Tinh Thần số 1 đã chuẩn bị xong rồi”.
“Vậy thì bắt đầu thôi, thông báo cho người La Sát một khi thành bị phá thì lập tức giết vào trong, cho người của chúng ta đi theo phía sau, phàm những người chống cự bất luận nam nữ già trẻ giết không tha…”
“Rõ…”
“Sưu… sưu… sưu”.
“Ầm… ầm… ầm”.
Mấy phát pháo khổng lồ được bắn lên không trung, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời.
10 chiếc Tinh Thần số 1 khổng lồ bắt đầu bay về phía thành Cát Á Tư Thản, cùng lúc đó, bốn chiếc khinh khí cầu cũng bay trong không trung vòng quanh Tinh Thần số 1.
Khinh khí cầu rậm rạp trong không trung trực tiếp che lấp mất ánh mặt trời, tạo nên một bóng râm cực lớn trên mặt đất, chậm rãi chuyển động…
“Chuẩn bị… tháo chốt an toàn… nâng giá đỡ lên”.
“Lắp đặt bệ bắn…”
“Mở nòng pháo…”
Dưới đáy chính tâm của Tinh Thần số 1 được mở ra một lỗ hổng cực lớn, một thứ tựa như bệ đỡ phóng hỏa tiễn nằm trước bên cạnh cái lỗ, còn một khỏa Đông Phong số 2 khổng lồ đang được cột trên đó…
“Nhắm chuẩn mục tiêu…”
“Chuẩn bị… ba… hai… một… phóng…”
4 binh lính đồng thời mở chốt Đông Phong số 2, cao đến 2 mét rưỡi, nặng gần 500 cân, do gần trăm khỏa Đông Phong số 1 hợp lại tạo thành nhắm vào tường thành phía dưới rồi được thả xuống…
Vô số binh lính Khoa Nhĩ Mạn phía dưới sợ hãi nhìn cảnh tượng này, bọn họ căn bản không biết đây là thứ gì, cũng không biết bản thân lúc này rốt cuộc nên làm gì, chỉ đành tuyệt vọng chờ đợi…
Người La Sát đã được chuẩn bị tấn công cũng tỏ ra không hiểu, thành trì này đang yên ổn sao lại đột nhiên kêu chuẩn bị tấn công, bọn họ lúc này cũng đang yên lặng chờ đợi…
Đa Đoạt ở trên đài cao nhìn Đông Phong số 2 được thả xuống đó liền siết chặt nắm tay, trong lòng cũng không kiềm chế được gào lên: “Trông chờ vào ngươi rồi…”
“Thình thịch… ầm… ù ù…”
Tiếng nổ mạnh trực tiếp làm dấy lên một trận cuồng phong, thổi bay binh lính xung quanh lên trời, tại tâm điểm vụ nổ sương mù xông thẳng lên trời, tiếng nổ khổng lồ khiến mặt đất dao động vài lượt…
Khi khói đặc cuồn cuộn dần dần tan đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy tường thành cao lớn lại trực tiếp bị nổ mất một nửa.
“Đây… đây là sự thật sao? Tường thành đó đã bị nổ mất một nửa rồi ư? Mắt ta không có vấn đề gì đấy chứ?”
“Trời ơi… việc này sao có thể…”
“Thánh A La ơi… đây là sự trừng phạt do người giáng xuống sao?”
Bất luận là người Khoa Nhĩ Mạn hay là người La Sát, thậm chí là quân Hắc Kỳ đều phải chấn động vì cảnh tượng này.
Đa Đoạt reo lên: “Tốt… quả nhiên không làm ta thất vọng, tiếp tục tấn công…”
“Sưu… sưu… sưu”.
“Thình thịch… ầm ầm ầm…”
Kế tiếp đó lại là bảy khỏa Đông Phong số 2 được ném xuống, cùng với vụ nổ kinh thiên động địa thì thành Cát Á Tư Thản cũng biến thành địa ngục, đợi đến khi khói mù ngợp trời đó tiêu tan đi, tường thành sừng sững ngàn năm không đổ đó của Cát Á Tư Thản lại bị nổ thành hai cái lỗ hổng khổng lồ…
“Dũng sĩ của tộc La Sát, đã đến lúc rửa nhục rồi, giết…”
Trận chiến tiếp theo không có bất cứ chiến thuật nào, chỉ có huyết chiến, người La Sát vừa nhận được mệnh lệnh liền xông ra, điên cuồng xông về phía hai lỗ hổng, người Khoa Nhĩ Mạn lúc này căn bản không kịp tới để tu bổ, chỉ đành hoảng loạn nghênh chiến.
“Đem dầu hỏa lên, dùng dầu hỏa để chặn lỗ hổng lại…”
“Cung thủ… nhanh chóng bắn tên… áp chế sự tấn công của kẻ địch…”
“Nhanh… nhanh… phái người đến chỗ lỗ hổng thủ vững cho ta…”
Rất nhanh,vệ số thùng dầu hoa được ném ra nhưng chúng lại quên mất mấy trăm chiếc khinh khi cầu trên trời đang theo sát bọn chúng. Nhắm vào vũ khí thủ thành của kẻ địch,điểm tập kết binh lính … ném bom tự do .. ” “Suu … am …” Sưu … ầm ầm ầm
Nhiều can dầu hỏa được đưa lên tường thành thì bị nổ, vô số dầu hỏa đã đốt cháy các binh lính Khoa Nhĩ Mạn xung quanh, khắp nơi đều có binh lính đang bị lửa bén vào người…
“A… Đau quá… cứu ta…”
“Đừng… đừng… mau dập lửa giúp ta…”
“A… nước… ta cần nước…”
“Đau quá… giết ta đi… để ta chết đi…”
Tiếng kêu gào đau đớn, thảm thiết vang lên, cuối cùng người La Sát cũng chạy đến.
“Các anh em, giết, ai dám chống lại cứ giết sạch…”
Binh lính Khoa Nhĩ Mạn trong thành không thể tổ chức phòng ngự có hiệu quả, mỗi lần họ vừa tập trung lại là sẽ bị khinh khí cầu tấn công, cuối cùng chỉ có thể bất lực giải tán, ai về chiến đội của người nấy…
Thành trì vĩ đại nhất trên thảo nguyên Tây Âu cứ thế thất thủ trong một khoảng thời gian ngắn…
Trong công sự dưới lòng đất cực lớn, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đang lo lắng đợi ở đó với các đại thần.
“Đại hãn… hôm nay chiến dịch tấn công của địch có gì đó không đúng… sao tiếng nổ… lại lớn như thế… đáng sợ quá”.
“Sợ gì chứ? Dù thuốc súng của chúng có mạnh thế nào, chẳng lẽ còn có thể làm tường thành nổ tung được sao? Cùng lắm là phá hủy một phần, rất nhanh là có thể tu sửa được rồi, không cần lo…”
“Nhưng đại hãn… cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ bị vây khốn trong thành, không bao giờ ra ngoài được…”
“Ta không tin đám người đó sẽ ở mãi, chúng ta đã dự trữ rất nhiều lương thực, cứ dây dưa với chúng, dù thế nào ta cũng sẽ không để đám người đó…”
“Đại hãn… chúng ta mặc kệ Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt đó thật sao?”
“Thế phải quản thế nào? Bây giờ chúng ta còn khó bảo toàn được mạng mình, còn quản chúng thế nào được, truyền lệnh cho chúng, dù quét sạch toàn bộ quân đội, phải giữ vững cho ta, chỉ cần vượt qua cửa ải này, ta nhất định sẽ khiến đám người Hoa Lạt Tử Mô đó nợ máu trả bằng máu…”
“Đại hãn… đại hãn… không hay rồi…”
Một tướng quan vội vàng bò vào nói.
“Hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì nữa?”
“Đại hãn… không hay rồi, thành Cát Á Tư Thản không xong rồi…”
“Là sao?”
“Vừa rồi thành Cát Á Tư Thản đã bị tấn công, người Trung Nguyên đã đánh vào trong…”
Mọi người trong đại điện đều xôn xao, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ không kiềm được túm lấy tướng quân đó.
“Mẹ kiếp, có phải ngươi điên rồi không? Dám nói bậy bạ ở đây”.
“Đại hãn… Tường thành bị phá thật rồi, đám người Trung Nguyên đó… vũ khí đó đã làm tường thành nổ tung…”
Sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó coi, nổ tung cả tường thành sao? Đó là thứ vũ khí gì thế, nếu có loại vũ khí như thế thật thì mình còn đánh cái quái gì nữa…
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ thở hổn hển, chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, ngực ông ta bỗng nóng lên, sau đó nôn ra một ngụm máu…
“Không thể nào… Không thể nào…”.