Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 592
“Đại hãn… Đại hãn, ngài không sao chứ?”
“Đại hãn…”
Mọi người lập tức đỡ Hỗ Đặc Mạc Nhị tức đến mức nôn ra máu lên, lúc này Hỗ Đặc Mạc Nhị không kiềm được rơi nước mắt.
“Cơ nghiệp gần một ngàn năm… Cơ nghiệp gần một ngàn năm cứ thế không còn nữa. Ha ha ha… Thượng đế, có phải ngươi mù rồi không…”
Một bái tướng ở một bên bước ra.
“Đại hãn, bây giờ thành trì đã bị phá, người Trung Nguyên không lâu nữa sẽ đánh đến đây, ngài không thể cứ đợi ở đây mãi được…”
“Ha ha ha… ta còn có thể đi đâu nữa? Nơi này là nhà ta, muốn chết ta cũng chỉ có thể chết ở đây”.
“Đại hãn, chúng ta có thể chạy trốn! Rời khỏi đây, chỉ có bảo vệ mạng sống mới có cơ hội làm lại từ đầu”.
“Chạy trốn… chạy thế nào, bây giờ khắp nơi đều là khinh khí cầu của người Nguyên, chúng ta có thể chạy trốn đến đâu?”
“Đại hãn, thật ra có một đường hầm có thể thông đến ngoài thành, vài năm trước khi xây dựng đường nước ngầm để lại, chúng ta có thể chạy trốn từ chỗ đó”.
Hỗ Đặc Mạc Nhi khá ngạc nhiên.
“Sao ta không biết?”
“Chẳng qua là một đường hầm để tiện cho việc dẫn nước, chứa không được bao nhiêu người cả. Thần nghĩ việc nhỏ như vậy không cần thiết phải báo cáo với ngài nên không nói cho ngài biết”.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ ổn định lại tâm trạng.
“Được, vậy chúng ta nhanh ra khỏi thành, dẫn theo thê tử và hoàng kim của ta, những người khác đều ở lại…”
Các đại thần trong đại điện đều hoảng hốt.
“Đại hãn… dẫn chúng thần đi cùng đi…”
“Đại hãn, đừng mà, chúng thần cũng muốn đi theo ngài…”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ lạnh lùng nói: “Các ngươi thân là chiến sĩ của Khoa Nhĩ Mạn nên hiến thân cho Khoa Nhĩ Mạn! Ta ra ngoài là để tập kết quân đội lại lần nữa, báo thù cho Khoa Nhĩ Mạn. Người đâu… trông chừng chúng, ai dám chạy loạn thì giết không tha…”
Lúc này người La Sát và Hắc Kỳ quân đã tiến vào trong thành, khắp nơi đều là các binh lính thắt cổ chết.
“Nhanh lên, bao vây toàn bộ hết công sự trên bản đồ…”
Chỉ còn lại mấy trăm ngàn binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn nên không thể chống lại sự tấn công của đại quân mấy triệu người, không lâu sau thành trì đã thất thủ trên diện rộng, vô số công sự cũng bị bao vây.
“Ra đây… Mau lên… nếu trong vòng nửa canh giờ mà các ngươi không ra ngoài thì sẽ bị chết cháy trong đó đấy…”
“Giao hết vàng bạc của các ngươi ra đây… Mau lên…”
“Nằm xuống đất… nằm xuống… nếu không ta nổ súng… nằm xuống… Pằng…”
Một số lớn người trong công sự không còn sức chống trả, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, rất nhiều binh lính đang ẩn náu khắp nơi cũng bị diệt sạch…
Trong một trang viên cực lớn, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đang đi theo tướng lĩnh, vội vã tiến về phía trước, cùng với hàng chục vợ con và hàng trăm vệ sĩ của ông ta chạy trốn.
“Bái tướng, là nơi này sao?”
“Vâng, đại hãn, chính là nơi này! Ngài đợi ở đây một lát, ta dẫn người đi mở cửa động”.
Không lâu sau, bái tướng chạy vào sân, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ lo lắng đợi ở đó, bỗng xung quanh xuất hiện rất nhiều gia binh, tay cầm cung tiễn bao vây lấy họ.
Mọi người đều không khỏi sợ hãi thốt lên.
“Đại hãn… chuyện gì thế này?”
“Đại hãn, chúng là ai?”
Một thân vệ chạy đến.
“Đại hãn… đám người này… hình như là gia binh của bái tướng, chúng muốn làm phản”.
Hai mắt Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đỏ bừng hét lên: “Bái tướng, ngươi mau lăn ra đây cho ta”.
Chỉ thấy bái tướng mở cửa viện ra, rất nhiều gia binh lao ra.
“Ha ha ha… Đại hãn, đại hãn thân yêu của ta, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
“Cái thứ… phản phúc, ngươi dám bán đứng ta?”
“Ôi trời… Đại hãn ơi là đại hãn, ngay cả chú ruột cũng có thể phản bội ngươi thì tại sao ta không thể? Ngươi nói xem ngươi rảnh rỗi quá không có việc gì đi chọc người Trung Nguyên, giờ thì hay rồi, thoải mái rồi chứ, hahaha…”
“Ngươi… tên súc sinh, ngươi muốn thế nào?”
“Người Trung Nguyên đã nói nhiều lần rồi, chúng chỉ muốn đầu của ngươi thôi, ngươi đưa cho chúng chẳng phải xong việc rồi à, làm gì phải kéo theo mọi người chết cùng ngươi như thế. Người Trung Nguyên đã đồng ý với ta, chỉ cần giao đầu của ngươi ra thì ta sẽ có cơ hội trở thành đại hãn mới của Khoa Nhĩ Mạn”.
“Hahaha… chỉ dựa vào ngươi? Người đúng là buồn cười thật, trong mắt người Trung Nguyên, ngươi chẳng bằng một con chó nữa kìa”.
“Hừ, thế thì có làm sao, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng có làm chó thì thế nào? Dù sao trên thế gian này, người không có quyền không có thế, đi đến đâu mà chẳng bị ví như một con chó, nhưng ít nhất ta có thể tiếp tục sống”.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ tuyệt vọng nhìn Bái Tướng.
“Ngươi muốn lấy mạng ta để đổi lấy sự giàu sang phú quý sao?”
“Đúng thế…”
“Vậy được, ta đưa mạng của ta cho ngươi, nhưng người nhà của ta không làm gì sai, thả cho họ đi đi! Nếu không sau này mấy triệu người dân Khoa Nhĩ Mạn sẽ xem ngươi như kẻ thù”.
“Đúng nhỉ, đại hãn không nhắc ta thì suýt nữa ta sơ ý quên mất, xem ra hôm nay không một ai có thể sống sót rồi”.
“Ngươi… cái tên súc sinh này… ngươi dám…”
“Bắn tên…”
“Vút… vút… vút…”
Hỗ Đặc Mạc Nhị – đại hãn Khoa Nhĩ Mạn một thời, tên tuổi rạng rỡ cùng vợ và con ông ta đều đã bị giết chết…
Trận chiến toàn thành kéo dài trong vài ngày, cho đến sau khi trong thành an toàn, Đa Đoạt mới dẫn đầu đám đông tiến vào thành.
Sờ lên tường thành cực lớn này, Đa Đoạt cũng không khỏi cảm thấy đau sót.
“Đây là biểu tượng của một thời đại, thế nhưng cuối cùng lại chẳng thể nguyên vẹn”.
“Tướng quân, bái tướng đó đang đem đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đến”.
“Ồ… Bái tướng này được đấy, thế mà lại nhẫn tâm ra tay tàn ác với chủ nhân của mình thế, bảo ông ta đến đây đi”.
Không lâu sau bái tướng cầm một cái hộp gỗ cười ha ha bước đến.
“Đa tướng quân, ta đã mang thứ ngài cần đến, đây chính là đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ”.
Đa Đoạt gật đầu nói: “Ngươi tự tay giết hắn?”
“Đúng thế, hơn nữa để không còn hiểm họa về sau, ta đã giết luôn cả vợ và con của ông ta”.
“Ồ… Thế ngươi không sợ các đại thần cũ của Khoa Nhĩ Mạn báo thù ngươi sao?”
“Chuyện này… có ngài ở đây, ta sợ gì chứ, ai dám chống đối với ngài, ta sẽ giết người đó, ta bằng lòng làm nô bộc trung thành nhất của ngài”.
“Đáng tiếc… đáng tiếc…”
“Sao thế? Đa tướng quân?”
“Chó trong nhà ta đã nhiều quá rồi, hơn nữa cũng không biết con nào sẽ quay lại cắn ta một nhát”.