Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 593
Nghe nói thế, bái tướng cũng tỏ vẻ gượng gạo nhưng chẳng còn cách nào khác, sống chết của mình đang nằm trong tay người khác.
“Đa tướng quân yên tâm, ta sẵn lòng làm chó, con chó nghe lời nhất”.
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt cười nói: “Ta có thể khoan dung cho sự phản bội của ngươi, nhưng không thể khoan nhượng cho quân giết chủ, kẻ vong ơn bội nghĩa như ngươi không xứng làm chó nữa kìa”.
“Đa tướng quân… ngài… chẳng phải ngài nói muốn đầu của Hỗ Đặc Mạc Nhĩ sao? Ta đem đến cho ngài rồi… ngài không thể… không thể…”
Không để ông ta nói hết câu, Đa Đoạt hét lên: “Người đâu, tên bái tướng Khoa Nhĩ Mạn này hại quân giết chủ, vong ơn bội nghĩa, khiến người và thần cùng phẫn nộ. Mặc dù Hoa Hạ ta là kẻ thù với Khoa Nhĩ Mạn, nhưng đó là vì Khoa Nhĩ Mạn khiêu khích trước, nhưng Hoa Hạ ta cũng cảm thấy hổ thẹn với mấy tên phản bội như bái tướng, phẫn nộ thay người dân, hôm nay cho ông ta chết tại đây”.
“A… Đa tướng quân… đừng… chẳng phải người đã đồng ý với ta cho ta làm đại hãn sao… Đa tướng quân, đừng giết ta, ta còn người nhà…”
“Khoan đã… Giết luôn người nhà của ông ta đi, làm bồi bạn trên đường đến suối vàng…”
“Không… ngươi… tên súc sinh ngươi đấy Đa Đoạt, ngươi là kẻ vô liêm sỉ…”
Đa Đoạt nhíu mày.
“Khoan đã… hay là… tru di cửu tộc ông ta nhỉ…”
“Không…”
Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn
Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đã lần lượt tấn công không dưới một trăm lần, lúc này hơn một nửa trong số bốn mươi vạn quân trú trong thành đã bị giết hoặc bị thương, nhìn lại Hoa Lạt Tử Mô lần nữa cũng cảm thấy khó chịu, số lượng thương vong lên tới bốn mươi vạn người.
Đại doanh Hoa Lạt Tử Mô.
Ma Kha Mạt nổi giận nhìn đám người bên dưới. Một đám vệ dụng,đã sắp một tháng rồi đại quân hàng triệu người liên tục tấn công mà còn không chiếm được Đột Quyết Tư Thân nhỏ béà Khả hàn,Đột Quyết Tư Thân là một trong bến thành chính lớn của Khoa Nhĩ Mạn,tường thành khá cao,dễ thủ khó tấn công,nhưng ngài yên tâm,bây giờ binh sẽ Khoa Nhĩ Mạn trong thành đã chết và bị thương ương hơn một nửa,hơn nữa không có chi viện,chỉ cần tiếp tục tấn công,không lâu nữa là có thể chiếm được thành.
“Ta mặc kệ, phải nhanh chóng làm xong việc, thỏa thuận của chúng ta và người Trung Nguyên là chia ra tấn công hai thành, bây giờ người Trung Nguyên đã đánh đến Cát á Tư Thản rồi, mà chúng ta vẫn còn giậm chân tại chỗ, nếu người Trung Nguyên tấn công xong trước chúng ta rồi cũng muốn qua đây chia lợi thì phải làm sao?”
“Khả hãn… đại quân chi viện của chúng ta đã đến, có cần phát động tấn công hai thành cùng lúc không, như vậy có thể tăng nhanh tốc độ”.
Ma Kha Mạt đi đến trước bản đồ.
“Phải… phải, không thể lãng phí thời gian thêm nữa, truyền lệnh cho quân đóng ở thành Khải La Can Đạt, lập tức phát động tấn công, tuyệt đối không thể để người Trung Nguyên trà trộn vào”.
“Vâng…”
Khi đại quân Hoa Lạt Tử Mô gấp rút muốn chiếm lấy Khoa Nhĩ Mạn thì lại không biết một tấm lưới lớn vô hình đang chậm rãi bao vây lấy bọn họ.
Đa Đoạt sau khi chiếm được Cát Á Tư Thản thì đang thảo luận hành động tiếp theo với mọi người.
“Người bên phía Hoa Lạt Tử Mô sao rồi?”
“Hồi bẩm tướng quân, hai quân vẫn đang chiến đấu ác liệt, số người chết và bị thương của hai bên đều rất lớn, hơn nữa Hoa Lạt Tử Mô lại điều động năm mươi vạn đại quân tiến về Khải La Can Đạt, phát động tấn công hai thành trì cùng một lúc”.
“Rất tốt, đoán chừng bây giờ Ma Kha Mạt này đang thực hiện giấc mơ thống nhất thảo nguyên, cũng đến lúc rồi, truyền tin cho Hốt Giác, gọi ông ta đến gặp ta”.
“Vâng, tướng quân…”
Sau khi nhận được tin của Đa Đoạt, tròng mắt Hốt Giác suýt nữa trừng ra ngoài, ông ta vốn cho rằng, nếu người Trung Nguyên muốn chiếm giữ Cát Á Tư Thản, ít nhất cũng phải cần ba tháng thậm chí nửa năm, ông ta có thể lợi dụng khoảng thời gian đó để xem xét thời thế, lập ra kế hoạch tiếp theo cho bản thân, nào ngờ chưa đến một tháng mà thành Cát Á Tư Thản đã thất thủ, cả nhà Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cũng bị giết rồi.
“Rốt cuộc những tên người Trung Nguyên này làm bằng cách nào, thật sự quá kinh khủng”.
“Vương gia… nghe nói… nghe nói bọn họ sử dụng một loại vũ khí mới, trực tiếp nổ sập tường thành Cát Á Tư Thản…”
“Cái gì? Nổ sập tường thành? Chuyện này sao có thể? Muốn làm điều này cần sức mạnh khủng khiếp cỡ nào”.
“Vương gia… chính xác trăm phần trăm, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy…”
“Chúa ơi… xem ra chúng ta thật sự chọc không nổi những người Trung Nguyên này, trước mắt vẫn nên nghe theo chỉ thị của bọn họ thì tốt hơn…”
“Vậy vương gia ngài muốn đi đến thành Cát Á Tư Thản gặp người Trung Nguyên hay không?”
“Đi! Mặc dù ta phản bội đại hãn, nhưng đó cũng chỉ bởi vì ông ta vô tình trước, bây giờ vì tương lai của Khoa Nhĩ Mạn, ta chỉ có thể thản nhiên đối mặt”.
Lúc này, dân chúng của thành Cát Á Tư Thản đang phải đứng trước lựa chọn giống như A Lạp Mộc Đồ, quy thuận hoặc lưu đày, mà khác biệt chính là, dân chúng nơi này đã không còn bất kỳ đường lui nào, chỉ có thể lựa chọn quy thuận…
“Tướng quân, ngoài tù binh và dân chúng làm nhân viên tạp vụ cần thiết cho việc duy trì hoạt động của thành thị, những người khác đều đã bắt đầu di chuyển về phía bắc rồi”.
“Ừ, để lại mấy vạn tù binh dự bị, mau chóng sửa chữa tường thành, xây dựng thành trì, chờ dân di cư trong nước chuyển đến thì giao cho bọn họ”.
“Tướng quân, lần này là dân chúng nơi nào đến?”
“Mẹ nó sao ta biết được, đó là việc của Tân Cửu và Lãnh Hàn, liên quan quái gì đến ta…”
Thành Thiên Khải, nước Hoa Hạ.
Cáo thị dưới chân tường ngoài cổng thành, mấy nha dịch của quan phủ đang cầm loa phóng thanh làm từ thùng sắt hô to.
“Ghé đây ghé đây! Nhìn một chút… xem một chút, không mua được là thiệt thòi… không mua được là tổn thất…”
“Mẹ nó ngươi nói sai rồi, đó là lời của tên bán khoai nướng”.
“Hả… xin lỗi, xin lỗi! À… tìm được rồi… ghé đây ghé đây, mọi người mau ghé xem, nếu muốn trở thành đại địa chủ, vậy hãy nhìn Tuyết Sơn Hổ ta, ruộng đất mỹ nữ không cần tính toán, thảo nguyên Tây Âu mặc ngươi nhảy múa… người đăng ký trong vòng bảy ngày còn có thể lấy được một phần quà hậu hĩnh của Hắc Kỳ quân, bên trong bao gồm trăm mẫu ruộng đất, mười hai tên nô lệ, khiến mỗi người các ngươi đều trở thành địa chủ…”
“Ồ… quan gia, đây là chiêu mộ dân di cư đến thảo nguyên Khoa Nhĩ Mạn sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy… mau mau đăng ký, số người có hạn, đủ người là dừng…”
“Vậy có điều kiện gì không?”
“Nhất định phải cả nhà di cư, số người trong gia tộc phải từ hai mươi người trở lên mới có thể đăng ký”.
“Thật sự sẽ cho một trăm mẫu ruộng đất sao? Còn nữa… nô lệ kia là nam hay nữ vậy?”
“Một trăm mẫu, chính xác trăm phần trăm, nô lệ nam hay nữ tùy ý chọn, trong đó có rất nhiều người vẫn là thiếu nữ đó, đặc biệt là mỹ nữ của Khoa Nhĩ Mạn, vóc dáng kia, khuôn mặt kia, đôi chân dài kia, cũng quá đẹp rồi”.
Đám lão gia đứng ở đây, ai nấy đều chảy nước miếng ròng ròng.
“Ta… ta muốn đăng ký…”
“Ta cũng đăng ký…”
“Mẹ nó, ở đây cũng chỉ có thể làm công cho người khác, ta cũng muốn đến thảo nguyên làm địa chủ…”
“Đúng… ta cũng đăng ký…”
Các thành trên khắp Hoa Hạ đều đang khẩn trương tiến hành chiêu mộ dân di cư, mục đích của Lãnh Thiên Minh rất rõ ràng, đất đai phì nhiêu như vậy, vị trí chiến lược quan trọng như vậy, sao có thể bỏ hoang.