Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 594
Nhưng nếu vẫn để cho dân bản địa ở tại nơi này, vậy sớm muộn gì cũng sẽ sinh nổi loạn, vì vậy chỉ có thể để dân chúng của Hoa Hạ di chuyển đến, mới có thể khiến cho nơi đó thật sự trở thành đất đai của mình.
Cho nên, chỉ cần cả nhà tự nguyện di chuyển qua đó, ngoài đất đai nhà cửa thì còn có thể được phân phối miễn phí mười hai tên nô lệ của tộc Bổng Chùy hoặc Ba Nhĩ Đồ, đồng thời cũng có thể đánh tan những ngoại tộc này, khiến bọn họ vĩnh viễn không cách nào trở thành mối họa.
Là một người xuyên không, Lãnh Thiên Minh hiểu sâu sắc về tính cách con người, thà rằng để bản thân gánh chịu vô số tiếng xấu, cũng không thể để lại tai họa ngầm cho đời sau…
Thành Cát Á Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn.
Hốt Giác đã đến nơi này, nhìn tường thành khiến cho người ta rung động ngày xưa, bây giờ lại rách nát tả tơi, trong lòng Hốt Giác bỗng nhiên trào dâng cảm giác may mắn không rõ tên, may mắn mình đi đúng hướng, bằng không e rằng bây giờ mình cũng biến thành tù nhân rồi.
Lúc này mấy người Đa Đoạt đang ngồi trong đại điện của hoàng cung Khoa Nhĩ Mạn, đương nhiên, bọn họ đều ngồi ở bên cạnh, vương vị kia, không một ai dám ngồi vào, Hốt Giác bước từng bước đến.
“Tham kiến Đa tướng quân…”
“Ồ… vương gia Hốt Giác, ngài đến rồi”.
“Vâng, vừa nhận được tin của ngài, ta lập tức đến đây”.
“Bây giờ Cát Á Tư Thản đã bị quân ta chiếm giữ, phần lớn dân chúng cũng đã được di chuyển đến vùng đất phía bắc của Hoa Hạ, không biết vương gia Hốt Giác có suy nghĩ gì chăng?”
“Chuyện này…”
Hốt Giác cũng ôm một bụng đắng chát, nhưng lại không nói ra được, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, người Trung Nguyên này lại trực tiếp dời dân chúng của Khoa Nhĩ Mạn đi, không có dân chúng, mình còn làm đại hãn gì nữa.
“Đa tướng quân, ngài yên tâm, chỉ cần ta có thể trở thành đại hãn, cho dù ở nơi nào, ta đều sẽ hết lòng trung thành với Hoa Hạ”.
Đa Đoạt khẽ gật đầu.
“Được lắm, vương gia Hốt Giác quả nhiên là người thông minh, không giống Bái tướng vô sỉ kia, vậy mà bảo ta giết ngươi, lập ông ta làm đại hãn, nhưng trước giờ người Trung Nguyên ta lấy chuyện trung thực giữ chữ tín, tôn trọng hiệp ước đồng minh làm nhiệm vụ của mình, sao ta có thể làm ra loại chuyện đó, vì vậy ta giúp ngươi… tiêu diệt cửu tộc của ông ta rồi”.
Toàn thân Hốt Giác không nhịn được run cầm cập.
“Cảm ơn… Đa tướng quân tin tưởng, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài”.
“Tốt, trước mắt Khoa Nhĩ Mạn như rắn mất đầu, lòng người tan rã, chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng lựa chọn ra đại hãn mới, ta rất coi trọng ngươi, nhưng có thể ngồi lên vị trí này hay không, vậy phải xem bản thân ngươi rồi”.
“Đa tướng quân, ngài nói xem, ta phải làm như thế nào?”
“Mặc dù ngươi là hoàng tộc của Khoa Nhĩ Mạn, nhưng dù sao ngươi cũng phản bội đại hãn, e rằng có rất nhiều người không phục ngươi, vì vậy ngươi phải làm chút gì đó để cho dân chúng Khoa Nhĩ Mạn nhìn thấy mới được”.
“Đa tướng quân, ý của ngài là?”
“Dẫn binh cứu viện Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt, ngài có thể nói với tất cả mọi người, ngài không hề phản bội đại hãn, ngài chỉ không muốn có càng nhiều bách tính bị cuốn vào chiến tranh, ngài chính là đấng cứu thế của Khoa Nhĩ Mạn, quang minh chính đại trở thành đại hãn…”
“Nhưng…nhưng ta dẫn binh mất bao lâu như vậy, bọn họ sẽ tin ư?”
“Bọn họ tin hay không không quan trọng, quan trọng là…ngài có thể đưa ra một lí do đáng tin”.
Hốt Giác nhanh chóng nhảy số, quỳ xuống dưới đất.
“Đa tạ Đa tướng quân, ta hiểu rồi, nhưng hiện trong tay ta chỉ có mười vạn quân, mà Hoa Lạt Tử Mô có đến hai trăm vạn đại quân”.
“Yên tâm, các người không phải vẫn có mười vạn quân thủ thành ư, cộng thêm bảo vệ thành trì, dư sức đối phó, ta cũng sẽ phái một phần khinh khí cầu giúp các người”.
“Vậy…Đa tướng quân, quân đội của ngài lớn mạnh như vậy, có thể giúp chúng ta một tay không?”
“Đương nhiên, Hắc Kỳ quân chính là muốn giúp các người chiến thắng Hoa Lạt Tử Mô”.
Hốt Giác vui mừng nói: “Các ngài cũng sẽ gửi quân cứu viện?”
“Không…chúng ta phải tới…chỗ quê nhà của người Hoa Lạt Tử Mô…”
Hốt Giác trợn tròn mắt nhìn Đa Đoạt, cảm giác những người Trung Nguyên đây là muốn san bằng cả Hoa Lạt Tử Mô, không lẽ Ma Kha Mạt cũng từng vũ nhục nữ nhân của bọn họ?
Hốt Giác đột nhiên nghĩ rằng, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy, người Trung Nguyên trước mặt, thật không biết xấu hổ, nói những lời đó không chớp mắt, e là trên đời này tìm không ra kẻ thứ hai mặt dày vô sỉ như vậy nữa…
Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn.
Thảo nguyên xanh tươi phì nhiêu cùng với thành trì giờ đã trở thành bãi tan hoang, gần một trăm vạn quân Hoa Lạt Tử Mô ngày đêm tấn công, trong thành trì có không đến mười vạn thủ thành, thất thủ chỉ là vấn đề thời gian.
Trên tường thành Đột Quyết Tư Thản, quan thủ thành một thân đầy máu dõi mắt nhìn quân địch bất tận, cảm giác tuyệt vọng dâng lên…
“Tướng quân, rất nhiều huynh đệ bị thương chưa được chữa trị, vết thương ngày càng tệ”.
Quan thủ thành nặng nề nói.
“Chữa trị người bị thương nhẹ trước, những người bị nặng chỉ có thể tự sinh tự diệt thôi”.
“Tướng quân, như vậy…sẽ khiến mọi người chạnh lòng…”
“Vậy thì sao? Chúng ta chỉ còn lại từng này người, kẻ địch thì không hề suy giảm, quân cứu viện cũng chưa tới…không lẽ đầu hàng?”
“Tướng quân, có câu này không biết nên nói thẳng hay không…nếu đại hãn đã bỏ rơi chúng ta…chúng ta ở đây chống cự, có cần thiết không?”
“Ngươi nhớ kĩ, hiện giờ chúng ta chiến đấu, không phải vì bất kì ai, mà là vì vạn dân trong thành, ngươi đã từng nghĩ tới, một khi đầu hàng, Hoa Lạt Tử Mô sẽ tha cho chúng ta? Bách tính trong thành có đường sống không? Với tính cách của bọn chúng, đồ sát cả thành không chừng…”
“Tiểu nhân hiểu rồi, nhưng mà, sợ là chúng ta thực sự không kiên trì được bao lâu nữa…”
“Haiz…chống cự được ngày nào hay ngày đó, thật ngưỡng mộ những huynh đệ đã nằm xuống, không cần phải lo sợ nữa…”
Lúc này, một binh sĩ chạy vào: “Tướng quân, thành Cát Á Tư Thản có thư”.
“Ô, nhất định là chỉ ý tới của đại hãn, đưa đây…”
Vi quan thủ thành mở thư, sau đó, biểu cảm liền tiếp thay đổi, chốc chốc kinh sợ, chốc chốc lại nghi ngờ…
“Tướng quân… sao thế?”
“Thành Cát A Tư thản thất thủ rồi…” “Cái gì?”
Không ai dám tin…
“Các vị, thành Cát Á Tư Thản thực sự đã thất thủ, hơn nữa…hơn nữa đến cả đại hãn…cũng không còn…”
Bầu không khí hoảng loạn bao trùm, tất cả không dám tin, thậm chí có người nhịn không được khóc rống lên…
“Đại hãn mất rồi? Vậy Khoa Nhĩ Mạn…không phải chấm hết rồi ư…”
“Thánh Allah…đây là sự thực? Rốt cuộc là tại sao…”
“Tướng quân…chúng ta làm sao giờ?”
Quan thủ thành phất tay, ra hiệu mọi người yên lặng.
“Các vị, đây là thư của Hốt Giác vương gia, ngài ấy bảo chúng ta kiên trì thêm mấy ngày, ngài ấy đang dẫn quân tới cứu viện”.
“Thật ư? Có quân cứu viện?”
“Tốt quá…chúng ta được cứu rồi…”
Mọi người vừa rồi còn tuyệt vọng không thiết sống, giờ lại như nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Tướng quân, nhưng bọn họ nói Hốt Giác vương gia bán nước?”
Những người xung quanh khó hiểu nhìn nhau, quan thủ thành trầm mặc đôi phút, nói.