Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 595
“Hốt Giác vương gia có phản bội hay không ta không biết, ta chỉ biết một điều, ngài ấy không bỏ rơi chúng ta, người duy nhất có thể cứu chúng ta hiện giờ, chỉ có Hốt Giác vương gia”.
“Đúng, đại hãn đã mất, còn so đo phản hay không phản, ai cứu chúng ta, người đó chính là chủ nhân”.
“Đúng vậy…”
Quan thủ thành lặng lẽ gật đầu.
“Được, truyền lệnh cho mọi người, quân cứu viện rất nhanh sẽ tới, chúng ta buộc toàn lực chống đỡ…”
“Rõ…”
Khi tin tức quân cứu viện sắp tới truyền xuống, bách tính và binh sĩ thành Đột Quyết Tư Thản ai nấy đều vui mừng không thôi, chỉ cần chống cự thêm chút, là có hi vọng được cứu…
Trong đại doanh Hoa Lạt Tử Mô.
Ma Kha Mạt cảm giác sự nhẫn nại của mình sắp cạn kiệt, hắn ta đã điều động tất cả quân đội có thể đến đây, nhưng hiện giờ, vẫn chưa chiếm được bất kì thành trì nào, thật sự quá nhục nhã…
Ma Kha Mạt nhìn các tướng quân chỉ huy.
“Các ngươi có thể cho ta một câu trả lời chính xác, bao giờ hạ được thành Đột Quyết Tư Thản?”
“Khả hãn…rất nhanh…nếu không có gì ngoài ý muốn, hai ngày nữa chắc chắn phá được thành”.
“Lại hai ngày nữa, ta đã nghe bao nhiêu lần rồi? Ba ngày, đúng ba ngày, trong vòng ba ngày này, nếu các ngươi không đốn hạ nổi thành Đột Quyết Tư Thản, chuẩn bị đi gặp thánh Allah đi!”
Các tướng lĩnh cũng một bụng chướng khí, vốn sắp chiếm được thành, nhưng không hiểu tại sao, bách tính và binh sĩ trong thành lại đột nhiên liều mạng chống trả như phát điên…
Rất nhanh sau đó, các tướng lĩnh tập trung bàn bạc, trông tòa thành Đột Quyết Tư Thản đổ nát, trong lòng mất hết kiên nhẫn…
“Các vị, chúng ta không còn nhiều thời gian, nếu vẫn không đánh vào thành, e là khả hãn sẽ lấy đầu chúng ta thị uy”.
“Vậy phải làm sao? Chúng ta đã tận lực rồi”.
“Mặc dù không biết người Khoa Nhĩ Mạn trong thành tại sao đột nhiên bộc phát, nhưng quân số chúng có hạn, những vị trí phòng thủ được cũng giới hạn”.
“Ý của ngài là…”
“Cách phá thành nhanh nhất bây giờ, là tấn công đồng loạt tứ phía, quét sạch đám tàn binh còn lại…”
“Nhưng tấn công đồng loạt sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn với quân ta…”
“Vậy thì sao? Ngài muốn binh sĩ chết hay chúng ta chết? Khả hãn hoàn toàn không hiểu chiến sự, ngài ấy giờ chỉ muốn phá thành, chết thêm vài binh sĩ, chẳng đáng là gì với ngài ấy”.
Mọi người rơi vào trầm tư…
“Được, nghe theo ngài, giữ mạng mới là quan trọng nhất”.
“Đúng, chúng ta đều nghe ngài, mẹ nó…dù gì cũng không thể để đầu chúng ta cắm trên cột cờ…”
“Phải đó…”
“Được, vậy đêm nay bắt đầu hành động, bất kể thương vong bao nhiêu, chỉ cần giết sạch quân địch, chính là thắng lợi…”
Nửa đêm…
Một cảnh tượng quân thủ thành Đột Quyết Tư Thản không thể tin nổi xảy ra, vô số quân đội Hoa Lạt Tử Mô xông tới từ tứ phía, với đủ loại vũ khí, máy móc trên tay, bọn chúng tấn công không theo bất kì chiến thuật nào, mà chỉ liều mạng lao lên…
Cách đánh này có thể chiếm thành rất nhanh chóng, nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng lớn, ít nhất sẽ thương vong gấp năm, thậm chí gấp mười…
Hơn một tháng qua, chỉ riêng tiến công đã mất gần năm mươi vạn quân, điều này đã đạt tới giới hạn của Hoa Lạt Tử Mô, mà nay, chúng không những không kiềm chế, ngược lại càng điên cuồng…
“Viu…viu…viu…”
“Viu…viu…viu…”
Nửa đêm, vô số máy bắn đá hoạt động không ngừng công kích thành Đột Quyết Tư Thản, đủ loại vũ khí máy móc đều được đem ra, tiếng chém giết ầm ĩ mọi nơi…
“Giết…”
“Kẻ đầu tiên đặt chân lên thành, thưởng trăm lạng vàng…”
“Giết…”
Quan thủ thành Đột Quyết ý thức được, mọi chuyện đang vô cùng cấp bách, kẻ địch không màng tất cả muốn phá thành, xem ra chúng đã mất hết kiên nhẫn.
“Thông báo các quân, hiện giờ chỉ có thể tự do đánh trả, một khi thành trì bị phá, lập tức lui vào trong thành, lập đội chiến đấu, tóm lại, nhất định phải kiên trì cho đến khi quân cứu viện tới, nếu không bách tính sẽ chịu thảm sát…”
“Rõ…”
Chỉ còn lại mười vạn binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn, hoàn toàn không lo được hết, rất nhanh sau đó, quân địch đã phá cổng thành, hai bên hỗn chiến…
Cùng lúc đó, Hốt Giác đang dẫn mười vạn đại quân chạy thẳng tới thành Đột Quyết Tư Thản…
Trong đại trướng liên quân, Hốt Giác tập họp tướng lĩnh.
“Các vị, bất luận các vị đánh giá ta thế nào, thì tất cả những việc ta làm, đều là vì tương lai Khoa Nhĩ Mạn, ta không thẹn với lòng”.
“Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt có hàng trăm vạn con dân Khoa Nhĩ Mạn, đại hãn có thể không màng sống chết của họ, nhưng ta không làm được, ta tuyệt đối không bỏ rơi bách tính, dù cho sau này ai làm đại hãn, ta cũng không quan tâm, hiện giờ, mọi người phải toàn lực trợ giúp ta, đi cứu những người dân vô tội khỏi chiến hỏa”.
“Hốt Giác vương gia, ta thề chết theo ngài…”
“Đúng, đại hãn đã chết, Hốt Giác vương gia chính là người thừa kế vương vị duy nhất, ta nguyện tận trung với ngài…”
“Phải đó, vương gia lao tâm khổ tứ để cứu giúp những bách tính Khoa Nhĩ Mạn, không ngại lời gièm pha chỉ trách, vương gia mới là đấng cứu thế thực thụ của Khoa Nhĩ Mạn…”
Vài tướng lĩnh được sắp xếp sắp bắt đầu hô hào, những người khác đa phần chỉ im lặng lắng nghe, nhưng họ cũng hiểu rõ, cục diện đã định, rất nhanh, tất cả tướng quân quỳ xuống, tuyên thệ tận trung…
Hốt Giác nở một nụ cười hài lòng…
“Nếu các vị đã ủng hộ, Hốt Giác ta nhất định sẽ tận lực, truyền lệnh của ta, các quân tăng tốc, hãy chắc chắn rằng ta sẽ tới thành Đột Quyết Tư Thản trong vòng hai ngày, tống cổ đám người Hoa Lạt Tử Mô khỏi lãnh thổ Khoa Nhĩ Mạn…”
“Rõ…”
Thành Đột Quyết Tư Thản, Khoa Nhĩ Mạn.
Qua hai ngày tấn công luân phiên, thương vong gần hai mươi vạn quân, Hoa Lạt Tử Mô cuối cùng cũng tiến vào trong thành Đột Quyết Tư Thản.
Chúng mặc sức đốt phá, đây chính là giờ khắc góc tối con người lộ ra, phàm người nào định phản kháng đều bị giết hại…
Trong đại doanh Hoa Lạt Tử Mô, Ma Kha Mạt nở nụ cười.
“Cuối cùng đã đốn hạ thành Đột Quyết Tư Thản, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là thành trì của Hoa Lạt Tử Mô, thảo nguyên bất tận của Đột Quyết cũng sẽ trở thành vùng đất sinh sống của chúng ta, ha ha ha…”
“Khả hãn, thành Cát Á Tư Thản vừa gửi tin tới, người Trung Nguyên đã xông vào thành, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đã bị giết”.
“Cái gì? Đám người Trung Nguyên lợi hại vậy ư? Hỗ Đặc Mạc Nhĩ một đời anh hùng, mà lại có kết cục này, ngươi nói xem tại sao không dưng dây vào đám người Trung Nguyên, để giờ cả thảo nguyên Tây Âu rơi vào tay ta, ha ha ha…”
“Chúc mừng khả hãn, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ chết, thảo nguyên giờ không còn ai chống đối ngài nữa rồi”.
“Ừm, cho đại quân nhanh chóng thu dọn tàn dư quân địch, hỗ trợ Khải La Can Đạt, không thể để người Trung Nguyên cười nhạo”.
“Rõ…”