Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 597
Trong đại doanh Khoa Nhĩ Mạn, tất cả binh lính đều trợn mắt há mồm, thậm chí còn quên cả tấn công.
“Đừng ngây ra đó nữa, xông lên cho ta…”
“Giết…”
Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại được rồi xông về phía lỗ hổng khổng lồ đó.
Trong một tòa cung điện của thành Đột Quyết Tư Thản, Ma Kha Mạt đang ôm phụ nữ Khoa Nhĩ Mạn vừa mới bắt được vui vẻ thì bị mấy tiếng nổ lớn dọa cho giật mình…
“Mẹ kiếp, tiếng gì vậy? Dọa chết lão tử rồi”.
Lúc này, một đại thần đến cửa cũng không kịp gõ mà liền xông thẳng vào trong.
“Khả hãn.. khả hãn, không hay rồi, quân địch tấn công tới rồi”.
“Con mẹ nó ngươi điên rồi sao? Cái gì mà quân địch tấn công, nói rõ ra xem nào”.
“Khoa Nhĩ Mạn, đại quân của Khoa Nhĩ Mạn đã phá thành rồi…”
Ma Kha Mạt suýt chút nữa là lòi con ngươi ra ngoài.
“Việc này sao có thể? Mới có mấy ngày, bọn chúng sao có thể phá thành được?”
“Đại hãn, hoàn toàn chính xác, chính là vụ nổ vừa nãy đã khiến tường thành sụp đổ rồi”.
Ma Kha Mạt ngồi phịch xuống đất.
“Người Khoa Nhĩ Mạn sao có thể làm được, việc này là không thể nào, quá vô lý”.
“Không biết bọn chúng dùng vũ khí gì, có chút giống với vũ khí của người Trung Nguyên trong thư…”
“Người Trung Nguyên? Sao có thể? Người Trung Nguyên đang hợp tác với chúng cơ mà”.
“Thần cũng không biết, khả hãn, hiện tại quân địch đã vào thành rồi, người đưa ra chủ ý đi”.
“Bảo binh lính trụ vững, chúng ta còn gần 50 vạn quân đội, sợ cái gì? Liều với chúng đi, đợi quân chi viện tới thì chúng ắt chết không cần bàn cãi…”
Trận chiến tàn khốc nhất trong lịch sử thảo nguyên Tây Âu đã bắt đầu, thành Đột Quyết Tư Thản to lớn gần trăm vạn đại quân và cả vô số tàn binh, thậm chí bách tính cũng đều tham gia chiến đấu, nhất thời khắp nơi trong thành đều là binh lính hai nước đang chém giết lẫn nhau.
“Người Hoa Lạt Tử Mô đáng chết, đi chết đi…”
“Thánh A La ban phúc… đế quốc Hoa Lạt Tử Mô vạn tuế…”
“Liều mạng với chúng đi…”
“Giết chết chúng, đế quốc Khoa Nhĩ Mạn vĩ đại vạn tuế…”
Chiến đấu trên đường phố trong thành, tất cả vũ khí hạng nặng thậm chí là chiến mã cơ bản đều mất đi tác dụng, quân đội hai bên cũng hoàn toàn trộn lẫn với nhau, căn bản không biết bên cạnh chỗ nào sẽ có kẻ địch xuất hiện. Rất nhiều người thậm chí còn không dám ăn cơm, không dám ngủ, chỉ còn sự giết chóc không ngừng…
Mấy ngày sau, người Hoa Lạt Tử Mô đã mất đi lí trí lại càng chém giết dân chúng ác liệt hơn, cả thành Đột Quyết Tư Thản hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian…
Cuộc chiến tranh chưa từng có trong lịch sử này trải qua đúng nửa tháng trời, người Khoa Nhĩ Mạn do tham gia vào giai đoạn sau nên sĩ khí dâng cao, cộng thêm sự giúp đỡ của bách tính trong thành nên rất nhanh đã đánh cho người Hoa Lạt Tử Mô liên tiếp thối thui.
Ma Kha Mạt trốn trong công sự lúc này cũng đã hoảng loạn.
“Sự việc diễn ra thế này không đúng, những người Trung Nguyên đó đang ở đâu? Có tin tức gì của chúng chưa?”
“Vẫn chưa có… người của chúng ta đã mất dấu rồi…”
“Mẹ kiếp, nếu như vũ khí hủy tường thành đó thật sự là của người Trung Nguyên vậy thì e là sắp xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Khả hãn không cần lo lắng, cho dù nơi này không giữ được thì chúng ta cũng có thể rút lui, đợi quân cứu viện tới rồi xử lý chúng sau”.
“Không được, ta có một dự cảm rất không ổn, truyền lệnh cho đại quân Khải La Can Đạt lập tức ngừng tấn công, tập kết về phía thành Đột Quyết Tư Thản”.
“Khả hãn, vậy thì sự nỗ lực trước đây của chúng ta đã bị uổng phí rồi…”
Đúng lúc này thì có người chạy vào.
“Khả hãn, đại sự không hay rồi, đại sự không hay rồi”.
“Lại làm sao nữa?”
“Vừa nãy nhận được thư gửi đến từ trong nước, người Trung Nguyên thất tín bội nghĩa, đã phát động tấn công chúng ta, hiện nay Mộc Lộc và Gia Sắc Ni đều đã thất thủ… bọn chúng đang thẳng đến thành Ngọc Long”.
Tất cả những người có mặt đều ngẩn ra, phải biết rằng người nhà của họ đều đang ở trong nước, mà quân đội trong nước lại đều đã bị điều đi hết, hiện nay chỉ là một tòa thành trống, người Trung Nguyên đột nhiên tấn công thì sao có thể trụ vững được đây? Không phải đã nói sẽ hợp tác sao? Đám người Trung Nguyên này sao lại vô liêm sỉ thế?
Trong đại doanh quân Hắc Kỳ, Đa Đoạt không kiềm chế được mà hắt xì vài cái.
“Mẹ kiếp, nhất định là người Hoa Lạt Tử Mô đang chửi ta không biết xấu hổ rồi…”
“Ha ha… tướng quân, nói về việc không biết xấu hổ này thì ngài đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất”.
“Cái gì cơ? Đa Đoạt ta xưa nay thật thà thủ tín, tôn trọng hiệp ước đồng minh, ngươi thấy ta đồng ý với người Hoa Lạt Tử Mô rằng sẽ báo đáp tốt bọn họ, chẳng phải đã đến rồi sao, ta đang giúp họ thoát nghèo làm giàu, sống cuộc sống hạnh phúc đó thôi”.
“Vậy… tướng quân, còn cho nổ thành Ngọc Long này không?”
“A… đương nhiên phải cho nổ rồi… đây không phải là muốn giúp bọn họ tu sửa lại sao?”
“Vậy… tướng quân…”
“Cút… ngươi hỏi xong chưa vậy…”
“Tướng quân, tiền quân đã đến vương thành của Hoa Lạt Tử Mô rồi, thành Ngọc Long trông… khá đẹp…”
Đa Đoạt không kiềm chế được đi ra ngoài đứng trên sườn núi nhìn về phía xa.
Chỉ thấy kiến trúc của thành Ngọc Long đều có màu trắng tinh, nóc nhà hình tròn trông đặc biệt đáng yêu, ngay đến tường thành cũng được làm từ đá cẩm thạch màu trắng, trông toát lên vẻ cực kỳ thần thánh trang nghiêm.
“Người Hoa Lạt Tử Mô này theo đạo gì vậy?”
“Bọn họ gọi là thánh A La…”
“A Lạp? Vậy xem ra bọn chúng đều khá tham tiền…”
“A… là thánh A La An Lạp… tương truyền là thần linh tạo ra vạn vật, không phải A Lạp”.
“Ồ… ta biết rồi, An Lạp sao… nghe nói vợ ba của Giáp Tử Thất tên là An Kỳ Lạp…”
….
“Ồ.. là An Lạp, không phải An Kỳ Lạp…”
…
Khoa Nhà Mạn,thành Đệt Quyết Từ Thân. Quân chi viện của Hoa Lạp Tử Mê vừa tới rất nhanh đã gia nhập chiến trường,còn quân đội đang tấn công Khải La Can Đạt cũng nhận được mệnh lập lập tức quay về viện trợ,nhưng điều khiến chúng vạn lần không ngờ được đó là người Khoa Nhi Mạn lại đã đuổi ra khỏi thành trì bám sát phía sau,hai bên rất nhanh đã lâm vào thế giằng ca không ngừng nghỉ.
Hoa Lạt Tử Mô, thành Ngọc Long.
“Sưu… sưu… sưu…”
“Ầm… ầm… ầm”.
Sự tấn công của quân Hắc Kỳ đã bắt đầu, vô số pháo đài màu trắng xinh đẹp trong thành toàn bộ bị nổ tan thành tro bụi.
“Đa tướng quân, Lý Thành tướng quân gửi thư đến, đã hạ được thành Ba Cách Đạt rồi”.
“Rất tốt, còn lại bao nhiêu quả Đông Phong số 2?”