Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 598
“Còn lại hai quả cuối cùng”.
“Vậy thì dùng lên tường thành này đi”.
“Đa tướng quân, đại đội khinh khí cầu vừa gửi thư tới, người Hoa Lạt Tử Mô đã bắt đầu rút lui, có cần phái người chi viện các thành không?”
“Không cần, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, điều toàn bộ người La Sát đi, để họ ngăn chặn người Hoa Lạt Tử Mô, đem theo đại bác và khinh khí cầu của chúng ta tấn công chi viện…”
Trong lòng Đa Đoạt biết rõ, An Na dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, mất đi vương vị cũng mất đi sự uy hiếp, nhưng đại quân mấy chục vạn này thì không giống vậy. Không cùng chủng tộc thì ắt sẽ không thể đồng lòng, bất luận là quân đội Khoa Nhĩ Mạn, quân đội Hoa Lạt Tử Mô hay là quân đội La Sát đều không thể giữ…
Nước Hoa Hạ.
Trên nền đường sắt đã được hoàn thành, đường sắt dài nhỏ đang được tiến hành giai đoạn lắp đặt cuối cùng, Lý Tấn Hỉ đang bò rạp trên mặt đất để chỉ huy.
Lý Tấn Hỉ hiện nay đã trở thành kỹ sư thiết kế công trình đường sắt của nước Hoa Hạ, nhìn từng đoạn đường sắt do chính mình tận tay thiết kế được cố định trên mặt đất, Lý Tấn Hỉ lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
“Ở khu vực đầu nối nhất định phải làm tốt phần tiếp giáp, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót…”
“Những người tộc Bổng Chùy bên cạnh kia, mau dọn dẹp sạch đá bên cạnh đường đi…”
Công việc bận rộn liên tục mãi đến tận nửa đêm.
“Lý đại nhân, đoạn đường sắt khu sông Hoài đã hoàn thành lắp đặt, tiếp theo chỉ cần đợi chạy thử thôi”.
“Ừ, khó quá… đã nửa năm trời rồi, bốn con đường sắt chủ đạo đến một nửa cũng chưa hoàn thành, quá khó rồi…”
“Lý đại nhân, thế này là đã nhanh lắm rồi, hoàng thượng còn khen ngợi chúng ta nữa, ngài nên vui mừng mới đúng”.
“Khi nào đầu xe lửa sẽ tới?”
“Ngày mai là có thể vận chuyển tới rồi”.
“Đây là lần đầu tiên triều đình chạy thử đường dài như vậy, tất cả mọi người đều phải chú ý, tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì”.
“Đại nhân yên tâm, chúng ta đã kiểm tra cả tuyến đường nhiều lần rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Lý Tấn Hỉ lặng lẽ gật đầu, hiện tại các đoạn đường sắt tiến độ không đồng nhất, ngay đến xe lửa cũng không thể chạy suốt, còn cần lượng lớn ngựa kéo tới. Để xây dựng đường sắt này, triều đình thật sự đã bỏ ra toàn bộ vốn liếng, hắn ta thân là kiến trúc sư khâm mệnh không thể phụ lòng hoàng ân được.
Sáng sớm ngày hôm sau, vô số người từ sớm đã đứng đợi bên đường sắt, một đầu xe lửa cực lớn đã được chuyển tới điểm xuất phát.
“Chuẩn bị… châm lửa… khởi động…”
“Ầm ầm ầm…”
Cùng với tiếng ồn cực lớn, đầu xe lửa bắt đầu từ từ chuyển động.
“Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc”.
Chỉ thấy đầu xe lửa đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, khi xe lửa chạy băng băng vút qua bên cạnh, vô số công nhân thi công đường sắt đều hưng phấn nhảy lên, khắp nơi tràn đầy những tiếng hoan hô…
“Thành công rồi… thành công rồi… xe lửa thật sự đã chạy được rồi… vạn tuế…:
“Đây là đường sắt do chúng ta thi công, là do chúng ta thi công…”
Lý Tấn Hỉ cũng kích động đến mức không kiềm chế được mà hô hào lên.
“Các vị đồng nghiệp, chỉ cần ta tiếp tục cố gắng thì sẽ có một ngày đường sắt này sẽ phủ kín khắp các thành trấn nước Hoa Hạ ta, đến lúc đó chúng ta ai ai cũng có thể ngày đi ngàn dặm, nước Hoa Hạ ta cũng ắt sẽ ngạo thị quần hùng, nước Hoa Hạ vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế…”
“Nước Hoa Hạ vạn tuế… hoàng thượng vạn tuế…”
“Nước Hoa Hạ vạn tuế… hoàng thượng vạn tuế…”
Rất nhanh, tin tức đường sắt vận hành thành công đã truyền khắp cả nước, đường sắt đoạn sông Hoài càng tỏ ra có tác dụng hơn, toa xe được thiết kế đặc biệt đang vận hành qua lại trên đoạn đường này.
Vô số quan viên, thương nhân, dân chúng các nơi trên toàn quốc đều lũ lượt đến đoạn đường sông Hoài đứng xem, thử ngồi, cả nước Hoa Hạ lần nữa đã bước vào cao trào đại tu đường sắt, thậm chí rất nhiều thành trì không có công trình cũng bắt đầu tiến hành quy hoạch.
Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải, hoàng cung.
Lãnh Thiên Minh đang thư thả thưởng thức đồ ăn vặt đặc sản các nơi thì một thái giám đi vào.
“Hoàng thượng… ngoài cung đưa tin tới, tề tướng nằm liệt giường không dậy, sức khỏe mỗi ngày một tệ hơn rồi”.
“Cái gì?”
Lãnh Thiên Minh thất kinh hoảng sợ, đúng vậy, Tề Dung đã hơn 70 tuổi, ở thời đại này như vậy là đã sống thọ lắm rồi, nhưng cho dù ở tuổi này thì Tề Dung vẫn hàng ngày xử lý việc triều chính còn hắn thì ngày ngày uống rượu tán gái…
“Lập tức bãi giá tới phủ tề quốc”.
Khi Lãnh Thiên Minh tới phòng ngủ của Tề Dung, Tề Dung tỏ ra vừa kinh ngạc vừa kích động.
“Hoàng thượng… sao người lại tới đây, quốc sự quan trọng hơn cả…”
“Tề tướng, trẫm tới là muốn nói cho khanh biết đường sắt đã thử vận hành thành công rồi”.
“Tốt quá… khụ khụ… hoàng thượng, đoạn đường sông Hoài vận hành thử thành công, dân chúng toàn quốc chắc chắn sẽ vô cùng phấn khởi, càng khiến những người phản đối á khẩu không nói gì được nữa. Tất cả những việc này đều là nhờ hoàng thượng anh minh quả quyết, thần bội phục”.
“Ừ, đường sắt chính là mạch máu quốc gia, bất luận phải trả cái giá nhiều thế nào đều bắt buộc phải làm được, tề tướng nhất định phải an tâm dưỡng bệnh, đợi đường sắt toàn quốc thông suốt, trẫm sẽ cùng đi với khanh”.
“Được, được… hoàng thượng, mấy ngày nay thần vẫn luôn nghiên cứu bản đồ thế giới mà ngài làm mới kinh ngạc phát hiện ra vượt qua thảo nguyên Tây Âu rồi tiến tiếp về phía Tây chính là những cường quốc phương Tây như Hung Nha Lợi, Bồ Đào Nha. Một khi Đa tướng quân hạ được đại lục Tây Âu thì biên giới của chúng ta sẽ rộng lớn vô hạn, e rằng không dễ phòng thủ, dù sao chúng ta cũng đã bành trướng quá nhanh”.
“Ừ, tề tướng nói có lý, cho nên bá quyền trên biển mới trọng yếu như vậy, chỉ cần hải quân có được ưu thế thì có thể đảm bảo gần nửa quốc thổ ta bình an, về phần các nước phương Nam, ngoài trừ cổ quốc Ấn Độ ra, những nước khác đều không cần lo lắng, trẫm đã quyết định sẽ tiêu diệt toàn bộ rồi”.
“Hoàng thượng, các nước phương Nam xưa nay vốn yên ổn, tùy tiện phát động chiến tranh sợ rằng sẽ làm tổn hại đến uy danh của nước Hoa Hạ ta”.
“Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều chuyện nhất định phải có người đi làm, nếu như đời sau muốn mắng chửi thì hãy mắng chửi trẫm, trẫm cũng không có dã tâm xưng bá thế giới, nhưng bắt buộc phải dọn dẹp sạch sẽ đại lục Á Âu này”.
Tề Dung trầm lặng một lát.
“Hoàng thượng, tại sao nhất định phải làm vậy?”
“Tề tướng còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên ta rời vương đô tới thành Kim An không?”
“Thần nhớ… ngài từng nói qua bất cứ chuyện gì đều sẽ có người cần làm hoàn thành”.
“Không sai… ta hiểu rõ bản tính của con người, bất kể là trước đây hay là trăm ngàn năm sau, thế giới này vĩnh viễn chỉ có kẻ mạnh làm chủ, nhưng ta không dám đánh cược cho sau này, vì thế việc hiện tại ta có thể làm chính là trong khi ta còn sống sẽ xử lý sạch sẽ những hiểm họa có thể phát sinh, cho dù có để lại tiếng xấu về sau”.
Tề Dung đột nhiên cười nói: “Còn nhớ khi lần đầu hoàng thượng đến Đông Hải, tất cả mọi người đều nói ngài là kẻ điên, đến giờ nhìn lại câu nói này quả nhiên không sai, có điều lão thần lại phải cảm tạ trời xanh thay cho vạn dân Hoa Hạ đã cho chúng ta một hoàng đế tốt thế này”.
“Ha ha… vậy tề tướng, khanh hứa với ta phải chứng kiến được ngày đó nhé, có được không?”
“Được…”
Đến khi đi ra khỏi phòng, Lãnh Thiên Minh nhìn về phía thị vệ đi cùng.
“Truyền lệnh xuống dưới, tề tướng cần an tâm dưỡng bệnh, bắt đầu từ giờ bất cứ sự vụ tạp vụ nào đều không được làm phiền tề tướng, truyền ngự y và đồ bổ tốt nhất trong cung đưa đến, trẫm không cho phép tề tướng xảy ra chuyện, hiểu chưa?”