Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 599
Thảo nguyên Tây Âu.
Ma Kha Mạt toàn thân thảm hại cuối cùng đã trốn trở về biên giới, lúc này còn có 50 vạn quân đội Khoa Nhĩ Mạn bám sát không rời, nếu như nguyền rủa có tác dụng thì đoán chừng hiện tại Đa Đoạt đã được đầu thai một vạn lần rồi.
“Khả hãn, chúng ta đã trở về nước rồi, nhưng hiện tại các thành đều đã thất thủ, chúng ta bây giờ đi đâu đây?”
“Thành Ngọc Long còn không?”
“Vẫn chưa nhận được tin tức thành Ngọc Long thất thủ, tin rằng trong thời gian ngắn có thể trụ vững được, dù sao chúng ta cũng chưa từng điều động thủ quân của thành Ngọc Long”.
“Chúng ta còn bao nhiêu người ngựa nữa?”
Quân đội các thành tiến tới chi viện,cộng thêm Khải La Can Đạt rút về thì còn lại không đến 120 van Đáng chết … người Trung Nguyên nói không giữ lời,trận chiến này lại khiến Hoa Lạt Tử Mô ta tổn thất một nửa binh lực,thù này không đội trời chúng. “Khả hàn,hiện tại 50 vạn quân Khoa Nhĩ Mạn vẫn bám sát theo sau chúng ta như ruồi nhặng, chúng ta đánh thì chúng chạy,chúng ta rút thì chúng lại bám sát không buông phải nghĩ cách thôi.
“Mặc kệ bọn chúng, truyền lệnh đại quân toàn lực chi viện thành Ngọc Long, không thể mất thành Ngọc Long được, tâm huyết và tài phú mấy đời của Hoa Lạt Tử Mô ta đều nằm ở đó cả”.
“Báo… khả hãn, cửa khẩu phía trước xuất hiện lượng lớn quân địch”.
“Cái gì? Là người Trung Nguyên sao?”
“Không phải, là người La Sát”.
“Người La Sát? Ha ha… nực cười, Hoa Lạt Tử Mô ta từ khi nào lại trầm luân đến mức độ bất cứ ai cũng có thể giẫm đạp thế này”.
“Khả hãn, phải làm thế nào đây, bọn chúng đã chặn đường chi viện thành Ngọc Long cuối cùng rồi, hay chúng ta đổi đường khác đi? Dù sao bảo tồn thực lực mới là việc quan trọng nhất…”
“Còn có thể đi đâu nữa? Nếu như bị chặn lần nữa thì sao? Đám người La Sát này có bao nhiêu binh lực?”
“Khoảng 30 vạn người”.
“Mẹ kiếp, truyền lệnh hậu quân chặn người Khoa Nhĩ Mạn lại, tiền quân nhanh chóng phát động tấn công với người La Sát, bắt buộc phải mau chóng tiêu diệt bọn chúng”.
Trong đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.
“Vương gia, người Trung Nguyên gửi thư tới, bên đó sắp giao chiến rồi, bảo chúng ta ngừng rút lui, toàn lực tấn công”.
Hốt Giác thở dài một hơi.
“Hiện nay đã không còn đường lui nữa rồi, bất kể tương lai thế nào cũng chỉ có thể lựa chọn đối mặt thôi, chúng ta là hy vọng và tự tôn cuối cùng của Khoa Nhĩ Mạn, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, truyền lệnh đại quân phát động tấn công với người Hoa Lạt Tử Mô”.
Chiến tranh thảo nguyên Tây Âu xảy ra gần một năm cuối cùng đã đến trận chiến cuối cùng.
“Tùng… tùng… tùng…”
“Vù… vù… vù…”
Trên chiến trường phía đông, kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn dẫn đầu tấn công, phóng mắt ra nhìn trên thảo nguyên vô tận, hai bên không còn sự bảo hộ của thành trì nữa mà chỉ còn lại tấn công và chém giết đơn thuần…
Hơn 10 vạn kỵ binh phi nước đại tựa như một mảng đại dương mênh mông cuồn cuồn mà tới, sau đó kỵ binh của Hoa Lạt Tử Mô cũng phát động tấn công, hai màu chiến phục trắng đen phân thành hai thái cực trên khắp thảo nguyên, tựa như một bức tranh phong cảnh thiên nhiên tráng lệ vậy…
“Vù… giết…”
“Giết sạch đám người Hoa Lạt Tử Mô đê tiện này đi…”
“Xông lên… không được dừng lại…”
Vô số chiến mã nháy mắt đan xen, chiến phục hai màu trắng đen xen lẫn vào nhau, lượng lớn kỵ binh bị mã tấu chém ngã xuống đất, sau một đợt tấn công, kỵ binh dẫn đội phía trước gần như không còn một ai sống sót.
Rất nhanh chiến mã hai bên đã dừng chạy, đều tự quay đầu lại rồi bắt đầu đợt tấn công mới…
“Kỵ binh… tấn công…”
“Giết…”
Lý Thành tới quan sát trận chiến đứng trên khinh khí cầu nhìn mấy chục vạn kỵ binh chém giết, trong lòng cũng chấn động không thôi.
“Có lẽ đây mới là thực lực thật sự của người thảo nguyên, nếu như không phải do Đa tướng quân bỉ ổi vô liêm sỉ… không là đa mưu túc trí thì muốn hạ được thảo nguyên này không hề dễ dàng”.
“Lý tướng quân, ngài nhìn chiến mã trên thảo nguyên này, con nào cũng cao lớn, dũng mãnh có lực, hơn nữa tốc độ tấn công cực nhanh, không hổ là chiến mã ưu tú nhất trên thế giới”.
“Ừ, yên tâm… sắp đều là của chúng ta rồi”.
Chiến trường phía tây, quân La Sát mượn thế hỏa pháo, chiếm cứ các điểm trên cao, chặn đứng đường Hoa Lạt Tử Mô, khiến bọn chúng không còn đường lui, chỉ có thể liều lĩnh xông lên…
“Tiếp tục tấn công…đừng sợ hỏa pháo, thánh Allah sẽ bảo hộ chúng ta”.
“Các huynh đệ, thành Ngọc Long đang chờ cứu viện, giết sạch đám người La Sát, mới có thể cứu người dân Hoa Lạt Tử Mô, giết…”
“Xông lên…”
“Viu…viu…viu…”
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Tiếng nổ nhức óc liên tiếp vang lên, hàng tá binh sĩ xung phong bị đánh văng.
Trên thảo nguyên không hề có công trình phòng ngự quy mô lớn nào, sau khi hi sinh vô kể, Hoa Lạt Tử Mô cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến của La Sát, mà tộc La Sát lúc này cũng bắt đầu phát động tấn công…
“Các dũng sĩ La Sát, đã đến lúc chứng tỏ bản thân, nữ vương và người nhà đều đang đợi tin chiến thắng của chúng ta, không thể để họ mất mặt, hãy chứng minh dũng khí với người Trung Nguyên, dũng sĩ La Sát, thiên hạ vô địch…”
“Giết…”
Vốn là những quốc gia không có liên hệ, giờ phút này, đã rơi vào cuộc chiến bất tận, chiến tranh thảo nguyên, hoàn toàn không có nơi nào để trốn, chỉ có thể liều mạng.
Chẳng thể thống kê cụ thể có bao nhiêu người đã tử vong sa trường, ngước mắt ra xa, chỉ thấy bốn bề hoang tàn, thi thể đầy đất.
Ma Kha Mạt ném mạnh bức thư vừa nhận được xuống đất.
“Hết rồi…hết cả rồi, Hoa Lạt Tử Mô xong rồi…”
“Khả hãn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thành Ngọc Long thất thủ, Ba Cách Đạt cũng thất thủ, Hoa Lạt Tử Mô tàn rồi…”
“Cái gì? Sao…sao có thể, mới mấy tháng, người Trung Nguyên đã làm thế nào”.
“Người Trung Nguyên, bọn chúng chính là ma quỷ”.
“Khả hãn, vậy giờ phải làm sao?”
Ma Kha Mạt từ từ đứng dậy, đột nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, thị vệ xung quanh vội cản hắn ta lại.
“Khả hãn, không thể”.
“Khả hãn…ngài không thể chết, ngài chết rồi, Hoa Lạt Tử Mô coi như diệt vong…”
Ma Kha Mạt thống khổ nói: “Nước đã mất, ta sống còn có ý nghĩa gì?”
“Khả hãn, chúng ta có thể xuất hải, chúng ta vẫn có vài tiểu đảo hải ngoại, Trung Nguyên sẽ không đến đó, chỉ có giữ mạng, mới có thể Đông Sơn Tái Khởi”.
“Đúng vậy…khả hãn, chúng ta chạy thôi”.
Ma Kha Mạt kiềm nén nước mắt.
“Nhưng…nhưng người nhà bổn vương đều ở thành Ngọc Long, giờ bọn họ…bổn vương có lỗi với họ”.